Tiêu Tồn Ngọc kiêu ngạo ngẩng cao đầu,
cái ánh mắt châm chọc của nàng khiến Hàng Canh Viễn cảm thấy khó chịu vô cùng,
ngày càng căm ghét nàng nhiều hơn!
Chẳng trách vì sao đại ca lại nói Tiêu
Tồn Ngọc tuy tuổi còn nhỏ, nhưng lạiđáng ghét gấp cả trăm lần tên tiểu tử càn
rỡ Chu Cảnh Mậu kia!
May mà Tiêu gia lão tướng quân chết
sớm, nếu như ông còn sống, Tiêu Tồn Ngọc có thêm một toà núi lớn như thế che
chở, thì có phải đuôi của nàng sẽ vểnh lên đến tận trời rồi không!?
“Ngươi yên tâm! Chỉ có ngươi thua thôi,
chứ ta thì không!” Ánh mắt của Hàng Canh Viễn như thể đang hận không nuốt chửng
được Tiêu Tồn Ngọc: “Vệ Ngũ, Trang Cửu Lang, tên tiểu tử này có quan hệ rất tốt
với Chu Cảnh Mậu, đến mức có thể mặc chung cả quần, nếu các ngươi lo lắng việc
có người sẽ nhường đối thủ, thì chỉ có thể là hắn thôi!”
Tiêu Tồn Ngọc nghe hắn ta nói như thế
thì rất không vui.
Nàng không đủ tiền tự mua quần hay sao?
Cớ gì phải mặc chung với Chu Cảnh Mậu chứ?
“Ta chỉ mong dế của ngươi có thể đấu
tốt như ngươi thôi, nếu như ngươi dám thua, ta sẽ dùng chân đạp chết ngươi!”
Tiêu Tồn Ngọc không muốn tính toán nhiều với hắn ta nữa.
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.