Gọi là bùa nhưng thứ vừa nãy nàng ném ra thật sự không phải
là bùa chú gì, mà là một loại kỹ năng nàng đổi được trong chợ quỷ.
Gọi là mê tâm khiếu.
Nàng dùng công trạng để đổi lấy thứ này, thế nhưng nếu nàng
dùng nó lên người sống, âm đức và tuổi thọ của nàng sẽ bị tổn hại.
Tôn bà bà kia vô cùng xấu tính, nàng không vừa mắt bà ta
chút nào.
Bên cạnh Tôn bà bà, ngoài âm hồn của tiểu nha đầu do Dương
Phỉ nhận nuôi ra, còn phát ra một loại âm khí nhàn nhạt khác, tỏa ra không
nhiều lắm, ước chừng là đã nhiều năm qua rồi, cũng không biết đã hại người ta
đến chết ở đâu nữa.
Nhưng mệnh của bà ta rất quật cường, cho dù âm hồn có ám
cũng không thể hại được bà ta, cũng vì thế nên bà ta mới có thể sống đến tận
bây giờ.
“Công, công tử… Cái thứ vừa rồi…” Vẻ mặt Dương Phỉ đầy sợ
hãi.
“Không cần sợ, chỉ là chút đạo thuật nho nhỏ thôi, không gây
hại cho người khác đâu.” Tiêu Tồn Ngọc lườm Tôn bà bà một cái: “Mi tâm của bà
ta vốn đã có tử khí, nếu sống thì cũng chỉ sống được thêm tầm năm ba tháng, một
chiêu kia của ta là để giúp khoảng thời gian còn lại của bà ta tr� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.