Nếu hắn đã phủ nhận thì cậu cũng sẽ tin, vì cậu cảm thấy người này cũng lười nói dối những chuyện như thế.

Cửa cung mở rộng, đúng như dự đoán của Lâm Túc, sự kiện bức vua thoái vị này chưa mất đến nửa ngày đã kết thúc, đội quân năm mươi nghìn người tấn công Thịnh Kinh chỉ có mười nghìn ngự lâm quân đóng giữ, thậm chí quân đội trú đóng ở xung quanh còn không kịp điều động thì đã mất tin tức từ Thịnh Kinh.

Đến hoàng hôn, mặt trời ngả về Tây, có một người kéo thứ gì đó ngược sáng đi vào từ cửa chính điện, đợi đến khi thấy rõ người đến là ai thì đồng thời cũng nhìn thấy y không phải đang kéo thứ gì đó, mà là một người.

Người đến là Khang Bách Ngọc, nhưng khác với dáng vẻ tao nhã lịch sự trong lần đầu Lê Nguyên gặp y, hiện tại y mặc áo giáp trên người, tràn đầy sát khí, trên áo giáp loang lổ vết máu, rõ ràng đã tự tay giết chết rất nhiều người, mà người y đang kéo không phải ai khác, chính là Nguyên Hoà Đế trước đó vẫn còn là Đế vương một nước.

Tuy Hoàng đế có luyện tập võ nghệ, nhưng làm sao có thể so sánh với Tướng quân chinh chiến sa trường quanh năm, hiện tại không biết mũ miện đã rơi ở đâu, mái tóc rối bù che đi vết bầm xanh trên mặc, nếu không nhờ hắn ta đang mặc long bào thì thậm chí Lê Nguyên còn không nhận ra đây từng là Đế vương nữa.

Khang Bách Ngọc quỳ xuống đất, áo giáp vang lên một tiếng: “Bẩm báo bệ hạ, Thịnh Kinh đã nằm trong tay Tề quốc, Nam Đế yêu quý Nam quốc nên xung phong đi đầu, chúng thần vô tình làm ngài ấy bị thương, nhưng thần ra tay rất có chừng mực, không ảnh hưởng đến tính mạng của ngài ấy, chỉ là sau này chắc sẽ có vấn đề về sinh đẻ, có điều cũng không quá đáng ngại.”

Lê Nguyên hít sâu một hơi, câu có vấn đề về sinh đẻ này gần như có thể chắc chắn là bị thương ở chỗ đó, rõ ràng là đánh người ta gần chết còn có thể nói một câu ra tay có chừng mực, ngay cả nguyên nhân cũng có thể đổ cho người bị đánh. Lúc trước cậu cảm thấy Khang Bách Ngọc là một quân tử chú trọng nhân phẩm, bây giờ gặp lại, có cảm giác như đã bị ai đó dạy hư vậy.

Nói đến bản lĩnh đảo lộn trắng đen thì không ai giỏi bằng người đứng bên cạnh cậu nữa rồi.

“Khang Tướng quân vất vả rồi, ngươi quen thuộc với Nam quốc nhất, chuyện tiếp theo sẽ giao cho ngươi, những chuyện không thể quyết định thì hẵng hỏi trẫm, ở hoàng cung Nam quốc đã lâu, trẫm cũng nên trở về quốc đô của Tề quốc rồi.” Lâm Túc nói.

Khang Bách Ngọc ngẩng đầu hỏi: “Bệ hạ đã quyết định được quốc đô rồi sao?”

Không phải trước đó nói sẽ bàn lại sau à?

“Ừm, Hoàng hậu của trẫm thích quốc đô của Lương quốc cũ, nơi đó đúng là rộng rãi phát triển thật, cho nên quyết định là ở đó, Khang Tướng quân thấy thế nào?” Lâm Túc hỏi.

Đương nhiên là Khang Bách Ngọc không có ý kiến: “Chúc mừng bệ hạ cưới được Hoàng hậu hiền thục, năm đó Bách Ngọc gặp nạn, Thái hậu từng giúp đỡ, lúc đấy không có cơ hội đến cảm ơn, hôm nay gặp lại xin cảm ơn Thái hậu đã ra tay tương trợ.”

Phủ Khang Quốc công năm đó có thể nói là một thân một mình, không ai muốn làm trái lại lời Thánh thượng, chỉ có Thái hậu tuy không có quyền lực nhưng vẫn sẵn lòng giúp đỡ.

Dệt hoa trên gấm thì dễ, giúp người gặp nạn thì khó, tuy lúc đó cũng không đem lại kết quả gì, nhưng Khang Bách Ngọc vẫn nhớ kỹ ân tình này trong lòng.

Hiện tại Lê Nguyên và bệ hạ yêu thương nhau cũng có thể nói là rất tốt.

“Năm đó ta chỉ tiện tay giúp đỡ, Tướng quân không cần phải để trong lòng.” Lê Nguyên nói.

Khang Bách Ngọc chắp tay chào lần nữa, lúc đứng dậy đã khôi phục vẻ lạnh lùng: “Bệ hạ khởi hành, thần sẽ lập tức chuẩn bị xe ngựa cho ngài, hộ tống ngài và Hoàng hậu về Kinh.”

“Đi đi.” Lâm Túc đáp một tiếng, Khang Bách Ngọc gật đầu rồi xoay người rời đi.

Việc chuẩn bị xe ngựa cũng không cần quá nhiều thời gian, hơn nữa sau khi ra khỏi thành sẽ đi lên thuyền lớn, tuy di chuyển ngược dòng nhưng vẫn thoải mái hơn đi đường bộ rất nhiều.

Bước ra khỏi cung điện, rời khỏi toà thành kia, Lê Nguyên đưa mắt nhìn Thịnh Kinh ngày càng xa, thoáng có cảm giác không chân thực.

Cậu cứ nhìn mãi như thế, Lâm Túc thì ở bên cạnh cậu, có thuyền nhỏ đến gần, thị vệ lên thuyền báo cáo: “Bệ hạ, chuyện ở Lê quốc đã xong xuôi, đây là thư của Tướng quân Lữ Ninh.”

Phong thư khá dày, Lâm Túc nhận lấy, nhìn thấy báo cáo của Lữ Ninh ở bên trong, trong thư nói rõ những chuyện xảy ra ở Lê quốc, dù nguy hiểm nhưng cuối cùng cũng đã thay xà đổi cột, lén đưa Hoàng hậu Lê quốc bị nhốt trong cung ra ngoài.

Thị vệ lui xuống từ một bên, nhưng Lê Nguyên vẫn nghe thấy rõ lời hắn ta nói. Cậu quay đầu lại, rõ ràng rất tò mò với bức thư kia, nhưng lén nhìn một lúc lâu mà dường như nam nhân đang cúi đầu đọc thư cũng không hề có ý bảo cậu đến xem cùng.

Dù gì đây cũng là mật thư, đọc bừa cũng không ổn lắm.

Lê Nguyên liên tục nhìn lén, càng nhìn càng lộ liễu, đến lúc lén nhìn tới một lần nữa

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play