“Phu nhân, Nguyên công tử đi rồi ạ.”

Tiên Ngưng cô nương chậm rãi quỳ xuống, mềm mại cúi đầu, giọng nói mang theo một chút hụt hẫng và thấp thỏm: “Hắn từ chối ta…”

Một mỹ nhân váy tím ngồi tựa vào ghế mềm bên cửa sổ, ngước nhìn ngoài cửa sổ, vừa lúc có thể nhìn thấy đỉnh tháp sắc bén của Tôi Tâm tháp từ xa xa.

La phu nhân nhìn một lúc lâu, trong mắt nàng ta lóe lên ánh sáng kỳ dị, dường như đang nhìn một giấc mộng cũ khó quên. Qua một hồi lâu sau, như thể đã mệt mỏi, nàng ta một tay đỡ trán, chậm rãi quay sang đánh giá Tiên Ngưng cô nương.

Thiếu nữ mặc bộ váy trắng, vóc dáng mảnh mai, mềm mại xinh đẹp, đôi mắt điềm đạm đáng yêu có thể khơi mào dục vọng che chở của chín mươi chín phần trăm nam nhân trên thế gian này.

“Quá nhu nhược.”

La phu nhân bỗng thở dài: “Không giống nàng ta. Ta đã gặp nàng ta rồi, đó là một cô nương xinh đẹp ngông nghênh như thanh trúc.”

Tiên Ngưng cô nương sợ hãi run rẩy vì sự thất vọng trong giọng nói của nàng ta, vội vàng dập đầu: “Nô tỳ bất lực, mong phu nhân chỉ điểm.”

“Ngươi nên…”

La phu nhân hé miệng, nhưng lại không nói được câu nào.

Nên làm thế nào đây nhỉ? Ưỡn lưng thẳng hơn một chút, nụ cười càng khoan dung hơn một chút, đôi mắt phải có sự thương xót và sáng tỏ ngay từ khi mới chào đời, lúc nhìn người khác ánh mắt dịu dàng đến mức gần như vô tình.

Đó là một loại khí khái độc đáo, La phu nhân biết rất rõ sức hấp dẫn trí mạng của loại khí chất này, bất kể là nam nhân hay nữ nhân. Thế nên nàng ta càng biết rõ ràng, khí chất này không thể bắt chước.

“Thôi vậy.”

La phu nhân chán nản xua tay: “Cứ thế đi, chờ sau này gặp mặt nhiều lần, ngươi cố gắng nắm bắt cơ hội, chưa chắc không thể thành công.”

Tiên Ngưng cô nương ngập ngừng: “Hắn vẫn sẽ đến sao? Phu nhân, hắn đã có người trong lòng, cô nương ấy còn tốt đến thế, nô tỳ còn có thể thành công được không đây…”

Tiên Ngưng cô nương không dám nói thẳng, thực ra nàng hơi sợ thiếu niên này. Nàng đã từng gặp rất nhiều nam nhân, nhưng nàng chỉ cảm nhận được sức hấp dẫn mãnh liệt từ người thiếu niên này, đồng thời cũng cảm nhận được một loại cảm giác không thể miêu tả bằng lời.

Rõ ràng chỉ là một Kim Đan sơ kỳ, nhưng dường như trên người hắn mang theo một loại lực lượng, một loại lực lượng có thể lật đổ tất cả mọi thứ khó có thể giải thích rõ.

Nghe vậy, La phu nhân lại bật cười.

“Có.”

La phu nhân cười: “Vân gia đang điều tra chúng ta, hắn có quan hệ thân thiết với Thiếu chủ Vân gia, hắn sẽ đến chỗ chúng ta để giúp Vân gia làm việc… Còn về người trong lòng, dù cô nương kia tốt tới cỡ nào, hắn cũng không có được đâu.”

Tiên Ngưng kinh ngạc nhìn nàng ta. La phu nhân lắc lư quạt tròn, cười lạnh nhạt: “Cô nương ấy là người vừa dịu dàng vừa vô tình, mà tiểu lang quân này lại một lòng si tình, cũng là Tương Vương hữu ý nhưng Thần Nữ vô tình. Nam nhân mạnh đến mấy, chỉ cần bị tổn thương vì tình cảm thì sẽ có nhược điểm. Mà ngươi phải nắm bắt được nhược điểm đó.”

Cánh môi Tiên Ngưng cô nương khẽ nhúc nhích, dường như do dự. Sắc mặt La phu nhân thoáng chốc lạnh như băng: “Vô dụng! Đưa cơ hội đến ngay trước mặt ngươi mà còn ngập ngừng do dự thì ra thể thống gì nữa?!”

Tiên Ngưng cô nương hoảng sợ dập đầu: “Phu nhân bớt giận! Phu nhân bớt giận ạ!”

“Từ nhỏ ta đã nói cho các ngươi biết, mặc dù ta nuôi dưỡng các ngươi trong Tiểu Lâu Tây này để phụng dưỡng nam nhân, nhưng không có nghĩa là các ngươi phải bị nam nhân khống chế. Họ chẳng qua chỉ là đồ chơi trong tay các ngươi thôi. Các ngươi quyến rũ họ, hút hồn của họ, cướp phách của họ, các ngươi mới là người chiếm ưu thế, đã chiếm ưu thế thì sẽ không bao giờ bị tổn thương.”

Không biết nhớ tới điều gì, sắc mặt La phu nhân dần dần trở nên dữ tợn, gương mặt xinh đẹp như hoa tràn ngập căm hận trộn lẫn với khát vọng, thế nên nàng ta thậm chí không thể khống chế được nét mặt mình trở nên vặn vẹo: “Nam nhân đều không phải loại tốt lành gì hết, đều không phải! Không thể yêu họ, không được yêu…”

“Phu nhân.”

Giọng nói dè dặt của quản sự vang lên: “Người của Mộ Dung gia đến đây, nói rằng Mộ Dung gia chủ đã xuống Ám Cung xem lão tổ tông… Lô hàng mới nhất đã được vận chuyển xuống dưới, Mộ Dung gia gửi lời hỏi ngài rằng khi nào mới có thể đưa người mới xuống đó?”

Giọng nói của quản sự cắt ngang qua bầu không khí áp lực đáng sợ trong phòng. Nét mặt dữ tợn của La phu nhân dần dần biến mất, khôi phục dáng vẻ quyến rũ dịu dàng như ngày thường.

Nàng ta phất tay với Tiên Ngưng cô nương. Lúc này sắc mặt trắng bệch của Tiên Ngưng cô nương mới có chút máu, chân mềm nhũn đứng dậy, vội vàng dập đầu rồi xách làn váy hốt hoảng lui ra ngoài.

“Lựa chọn tỉ mỉ nuôi dưỡng cẩn thận, cuối cùng vẫn không được tích sự gì…”

Nhìn bóng lưng chạy trối chết của Tiên Ngưng cô nương, La phu nhân hơi cảm khái: “Tính tới tính lui, bao nhiêu năm qua, trong số những người bên cạnh ta, vẫn chỉ có Tiểu Nguyệt là đắc lực nhất.”

Quản sự nịnh nọt: “Tất nhiên là thế rồi ạ, Tiểu Nguyệt cô nương là do ngài đích thân dạy dỗ, đương nhiên có thể phân ưu giúp ngài nhiều nhất.”

“Ban đầu đương nhiên là đắc lực nhất.”

Nhớ lại gương mặt gầy gò nhưng dần dần hiện lên những đường nét rõ ràng của Tiểu Nguyệt mà lần trước mình nhìn thấy, La phu nhân cười mỉa: “Nhưng bây giờ có phải đã có mưu đồ khác hay không, thì còn chưa biết được đâu.”

Quản sự: “Cho dù có mưu đồ khác thì vẫn chỉ là rối gỗ bị phu nhân điều khiển thôi, ngài muốn xách nàng ta về lúc nào thì nàng ta phải ngoan ngoãn bị xách về lúc đó.”

“Cũng đúng.”

La phu nhân che một bên gò má, khẽ nở nụ cười: “Thế thì cứ mặc cho nàng ta buông thả một thời gian đi, hy vọng

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play