Nguyên Cảnh Thước khoác áo, cầm đao đi ra ngoài.

Trời còn chưa sáng, hắn ta vừa bước qua ngưỡng cửa đã thấy Tiểu Nguyệt múc nước trong sân.

Nàng ta xách thùng nước, cô độc đứng cạnh giếng, vừa nhìn đã khiến người ta thấy thương tiếc.

Nhưng Nguyên Cảnh Thước lại phát hiện động tác của nàng ta rất tùy tiện, gánh thùng nước cứ loạng chà loạng choạng, ánh mắt luôn liếc về một hướng.

Hắn ta theo đó nhìn qua, nhìn thấy căn phòng bên cạnh vô cùng yên tĩnh, chỉ có cánh cửa hơi mở ra. Có lẽ chủ nhân trước khi ngủ không đóng cửa kỹ, bị gió thổi mở.

Nguyên Cảnh Thước đi qua, từ khe cửa, hắn ta nhìn thấy chiếc giường bên trong, trên giường có một cục tròn cuộn trong chăn, cứ như một cái kén khổng lồ tròn vo, chỉ lộ ra cái gáy đen nhánh về phía hắn ta, rõ ràng không phải là dáng vẻ cực khổ tĩnh tọa tu luyện xuyên đêm.

Nguyên Cảnh Thước đỡ khung cửa, xoa huyệt thái dương, cuối cùng nhẹ nhàng đóng cửa lại, để mặc nàng ngáy khò khò.

Sau khi đóng cửa xong, hắn ta quay người đi về phía Tiểu Nguyệt.

Lúc này Tiểu Nguyệt đã thu lại ánh mắt đang nhìn lén, nàng ta bày ra dáng vẻ nghiêm túc múc nước, nhưng Nguyên Cảnh Thước không quên được ánh mắt vừa rồi của nàng ta.

Tham lam, sền sệt, hôi hám, như đôi mắt mục nát chui ra từ vũng lầy, không có chút gì liên quan tới hai từ “xán lạn”.

Chợt có một cánh tay bỗng nhiên kéo thùng nước lại, Tiểu Nguyệt như bị dọa giật mình, sợ hãi ngẩng đầu lên: “… Nguyên đại ca.”

“Ta chỉ nói một lần thôi.”

Nguyên Cảnh Thước cúi người, nhìn chằm chằm mắt nàng ta: “Tránh xa nàng ấy ra, hiểu chưa?”

Tiểu Nguyệt ngẩn người, cắn môi, khóe mắt rưng rưng: “Nguyên đại ca, có phải huynh hiểu lầm gì không? Ta với Nhiên tỷ tỷ…”

“Ta không cần ngươi giải thích, ta có mắt, có thể nhìn thấy rõ.”

Ánh mắt Nguyên Cảnh Thước lạnh lẽo như đao: “Tiểu Nguyệt, đừng để ta thấy ngươi dùng ánh mắt ghê tởm kia nhìn nàng ấy thêm lần nào nữa. Bây giờ ta không giết ngươi chứ không phải là không thể giết ngươi, hiểu chưa?”

Tiểu Nguyệt nhìn rõ đường viền màu vàng trong đáy mắt hắn ta, là uy hiếp và sát ý không thèm che giấu.

Đúng thế, ai cũng có thể giết nàng ta, ai cũng dám uy hiếp nàng ta, ai cũng có thể chà đạp nàng ta.

Bởi vì nàng ta chỉ là một bán yêu, là một con sâu dùng để câu cá, là một con kiến ti tiện, cho nên nàng ta đáng bị chà đạp cả đời sao? Đáng bị giẫm dưới giày như bùn đất cát bụi sao!

Dựa vào đâu? Dựa vào đâu chứ!

Dựa vào đây là số mạng của nàng ta ư!

Tiểu Nguyệt chấn động, cúi đầu như đang sợ sệt, nhưng không ai nhìn thấy hận ý và không cam lòng đang lan rộng trong đáy mắt nàng ta.

Phải, các ngươi cao quý vô ngần, các ngươi có thể hô mưa gọi gió trêu đùa ta, chà đạp ta.

Rồi sẽ có một ngày, nhất định sẽ có một ngày ta có thể… có thể…

Nguyên Cảnh Thước nhìn nàng ta cúi đầu im lặng không nói gì, màu vàng lạnh lẽo trong mắt tản đi, vứt thùng nước vào trong giếng, quay người rời khỏi.

Lúc thùng nước rơi xuống, bọt nước bắn lên mặt Tiểu Nguyệt, nàng ta cúi đầu, một lúc lâu sau, khi ngẩng đầu lên, đáy mắt nàng ta dày đặc hoa văn màu tím kỳ lạ, nhưng chỉ chốc lát đã tan biến.

Tiểu Nguyệt chậm rãi dùng mu bàn tay lau đi vết nước trên mặt, nàng ta nhìn ngưỡng cửa trống không, trên mặt nở nụ cười quái dị, ngâm nga một điệu nhạc, quay người tiếp tục xách thùng lên.

Nguyên Cảnh Thước dắt Tật Phong Mã lên phố.

Yến Châu có lệnh cấm các tu sĩ bình thường bay trên trời, Kim Đô chỉ cho phép các tu sĩ Nguyên Anh và đội xe dòng chính của các gia tộc lớn có gia huy mới được phép bay trên trời, những người khác chỉ có thể đi bộ hoặc cưỡi dị thú đi dưới đất.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play