Lạc Tầm bị đẩy vào bên trong, một người phụ nữ đưa lưng về
phía họ, đang đùa nghịch bộ lễ phục của người mẫu trước mặt.
Tay người phụ nữ rất đẹp, thon dài trắng nõn, đầu ngón tay
cầm một cây châm dài, từng chút một thêu vài sợi chỉ bạc trên đường phượng hoàng
bay ở bả vai.
Nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau, người phụ nữ quay đầu
qua, mái tóc xoăn dài óng ả xõa ra sau lưng, người phụ nữ mặc một đồ màu trắng
thuần khiết, váy dài đến mắt cá chân, rõ ràng đã qua 30 tuổi, nhưng theo năm
tháng càng lắng đọng khí chất cổ điển không thể phai mờ đi.
“Dì Vân” Đoàn Cẩn Du nghiêng người, vô cùng kính trọng, Lạc
Tầm cũng học theo anh, ngây thơ mờ mịt mà cúi người.
“Đây là dì Vân, mẹ của Triệu Sóc, Niệm Vân là văn phòng làm
việc của dì ấy.” Đoàn Cẩn Du giải thích với Lạc Tầm.
Lạc Tầm nhìn xung quanh một vòng, căn phòng trang trí đơn
giản, không bày biện đồ đạc gì nhiều, nhưng người mẫu và lễ phục lại chất đầy
phòng.
Mỗi một bộ lễ phục đều được thiết kế vô cùng tinh xảo, mang
phong cách khác nhau, có vài cái Lạc Tầm nhìn rất quen mắt, giống như vài bộ lễ
phục kia hắn đã từng thấy rất nhiều minh tinh nổi tiếng mặc tham dự lễ hội.
Dì Vân bị vẻ mặt chưa hiểu biết sự đời của hắn chọc cười,
bèn bảo Triệu Sóc bưng trà rót nước, bản thân thì cười tủm tỉm nhìn Lạc Tầm từ
trên xuống dưới một lượt, rất vừa lòng gật đầu với Đoàn Cẩn Du: “Sớm đã nghe về
Tiểu Lạc, hôm nay cuối cùng đã có cơ hội gặp mặt.”
Lạc Tầm thụ sủng nhược kinh: “Dì từng nghe nói về… Con?”
“Đúng vậy,” Dì Vân dẫn bọn họ ngồi xuống chiếc ghế sô pha
duy nhất trong phòng, “Còn không phải do Cẩn Du…”
“Dì Vân, lễ phục của con đâu?” Đoàn Cẩn Du không được tự
nhiên ho khan hai tiếng, ngăn lời Dì Vân, Triệu Sóc ở một bên nín cười đến đỏ
cả mặt, bị Đoàn Cẩn Du liếc qua.
Dì Vân hiểu ý, không nói nữa, đứng dậy hỗ trợ Triệu Sóc, hai
người cùng nhau đẩy hai cái giá cao chừng một ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.