Tang Ngâm nói xong, trong phòng tắm đột nhiên
yên lặng hai giây.
“Em chắc chứ?” Hoắc Nghiên Hành hỏi cô.
Đã đâm lao thì phải theo lao, lời đã nói ra
đương nhiên không thể rút lại, Tang Ngâm gật đầu chắc nịch: “Chắc.”
Dáng vẻ của cô nhìn kiểu gì cũng trông giống một
nữ tử hào sảng đang trong tư thế sẵn sàng nghênh chiến.
Hoắc Nghiên Hành bật cười thành tiếng, anh dựa
lưng vào thành bồn tắm, dáng người cao thẳng có vẻ trông rất thoải mái: “Vậy
thì làm đi.”
Bộ dạng của anh rõ ràng là đang muốn chơi đùa
với Tang Ngâm.
Tang Ngâm liếc nhìn anh một cái, sau đó vội
vàng cụp mi xuống. Người nói muốn giúp anh là cô, người chân tay luống cuống
không biết nên bắt đầu từ đâu cũng chính là cô: “Cái này làm thế nào, phải làm
sao….”
Hoắc Nghiên Hành nắm lấy tay cô đặt lên cổ áo
sơ mi, ánh mắt anh rơi xuống gương mặt cô: “Cởi quần áo ra trước đã.”
Hoắc Nghiên Hành vừa dứt lời, Tang Ngâm bắt đầu
dùng ngón tay cởi bỏ nút áo, giây phút ngón tay cô sượt qua yết hầu anh, cô cảm
nhận được rõ ràng nó đang chuyển động.
“Em không có cố ý.” Tang Ngâm nhận ra lỗi lầm
của mình, vẻ mặt cô trở nên căng thẳng hệt như một đứa trẻ vừa làm điều gì sai.
“Không sao.” Ánh mắt Hoắc Nghiên Hành dần dần
tối sầm lại, những cảm xúc sâu xa dồn nén bắt đầu xuất hiện: “Tiếp tục đi.”
Tang Ngâm khẽ nuốt nước bọt, cố gắng trấn tĩnh
bản thân lại rồi bắt đầu tiếp tục cởi khuy áo sơ mi của anh.
Không hiểu tại vì sao, những khuy cài vốn trơn
tròn từ khi nào lại trở nên vô cùng góc cạnh, điều này khiến việc cởi bỏ khuy
áo ngày một thêm khó khăn.
Càng cởi cúc, áo lại càng dần hạ xuống, Tang
Ngâm cũng cúi đầu ngày một thấp. Cô kéo phần áo sơ mi sơ vin ở cạp quần ra rồi
từ từ cởi nốt phần cúc còn lại.
Bờ ngực săn chắc của người đàn ông lấp ló dưới
lớp áo sơ mi, từng đường nét cơ ngực, cơ bụng đều vô cùng rắn rỏi, rõ nét.
Tang Ngâm kéo vạt áo sơ mi anh ra rồi cởi xuống,
cởi đến ống tay áo của cánh tay bị thương thì động tác của cô chậm rãi hơn nhiều,
chỉ sợ sẽ động đến vết thương của anh.
Hoắc Nghiên Hành thản nhiên trấn an cô: “Không
đến mức mong manh dễ vỡ vậy đâu, em không cần phải căng thẳng.”
Tang Ngâm tức giận nhìn anh, như thể cô vừa bị
chạm vào vảy ngược.
Trước đó cô đã khóc rất nhiều, hai mắt vẫn còn
đỏ hoe, dưới đáy mắt vẫn còn đọng lại một vài giọt lệ. Khi lườm người mặc nhiên
không có một chút uy hiếp nào, ngược lại còn mang dáng vẻ vài phần nũng nịu.
Chỉ cần một ánh mắt thôi cũng đã dễ dàng có thể
khơi gợi ham muốn sâu thẳm trong lòng của người đàn ông.
Hoắc Nghiên Hành đặt lòng bàn tay lên eo cô,
dùng chút lực đẩy cô về phía mình. Tang Ngâm thuận thế tiến lại gần, hai tay
không biết đặt ở đâu, chỉ đành một tay thì ôm lấy cánh tay Hoắc Nghiên Hành, một
tay thì đặt trên thắt lưng của của anh.
Hoắc Nghiên Hành cúi người xuống, nhẹ nhàng
hôn lên đôi mắt đang cụp xuống của xô, sau đó môi anh dần lan xuống dưới, lướt
qua chóp mũi cao thẳng, cuối cùng tìm đến nơi mềm mại kia.
Anh không phải là người chưa từng có kinh nghiệm
hôn, nhưng đây là lần đầu tiên anh có trải nghiệm khác lạ như thế này, cảm giác
rất mềm mại, thật khó mà có thể không động lòng.
Ho� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.