Tạ Thanh Phong nhìn thấy hình ảnh này, trong mắt không nhịn được ý cười, rõ
ràng là tiểu hoàng đế đang giả bộ đáng thương, cậu gần như có thể nhìn ra được
đối phương đang bưng bát chờ đợi mình chủ động bước vào.
Tạ Thanh Phong vờ như không nhìn thấy biểu cảm đáng thương phía sau, bình
tĩnh gửi lại một câu.
[ Phải không? Tôi thấy khá là ngon, từng miếng cơm chiên đều nhau, bọc đều
trong trứng, vừa thấy là biết tay nghề của đầu bếp rất tốt. ]
Tốc độ của Cảnh Tỳ cũng rất nhanh.
[ Cảnh: Ăn rất ngon sao? Vậy tôi sẽ đóng gói gửi cho cậu một phần nhé? Đảm
bảo khi giao đến vẫn còn nóng hỏi, tôi sẽ dùng nội lực để giữ ấm cho cậu. [ Chó
vẫy đuôi ] ]
Tạ Thanh Phong không ngờ rằng Cảng Tỳ còn chưa bỏ cuộc, thậm chí còn trèo
dọc theo cột, ai nói cho anh là dùng nội lực như vậy chứ? Nhưng nhìn hình ảnh
động ở phía sau, con chó con mở to đôi mắt to long lanh, lè lưỡi liều mạng vẫy
đuôi, như muốn nói: Tôi sai rồi, tội nghiệp tôi đi mà.
Cảnh Tỳ ngồi ở lề đường chậm rãi nuốt một thìa cơm chiên, ăn mấy ngụm cũng
không thấy trả lời lại, ngay lúc Cảnh Tỳ đang băn khoăn chẳng lẽ chiêu này cũng
thất bại hay sao, thì tin nhắn của Tạ Thanh Phong cuối cùng cũng đến, chỉ một
câu đơn giản: [ Sau này còn ăn trứng chiên tình yêu chứ? ]
Cảnh Tỳ hai mắt sáng lên, chuyển biến tốt liền nhận lấy, lần sau nếu còn
dám nữa, chỉ sợ Quốc sư sẽ lại cho anh một trận nữa cho xem.
Vui mừng gửi một câu: [ Trứng chiên sao có thể ngon hơn trứng hấp chứ! ]
Tạ Thanh Phong lúc này mới hài lòng gửi vị trí địa điểm, gửi xong cũng
không nhìn điện thoại nữa, nhưng hiển nhiên tâm tình rất tốt, Hách Cát Hâm nhìn
thấy không khỏi tham đầu tham não (tò mò): "Đại sư, là tin nhắn của Cảnh
ảnh đế gửi tới sao? Khi nào cậu ấy tới?"
Tạ Thanh Phong: "Trong vòng mười phút nữa." Quán ăn cậu chọn cách
trường học không xa, Cảnh Tỳ đến trường đón cậu nhưng không thấy người, chắc
chắn là quán ăn vệ đường đó cách trường học không xa, hơn nữa nếu mang cơm
chiên cho cậu thì thời gian sẽ không vượt quá mười phút.
Hách Cát Hâm muốn đợi Cảnh ảnh đế đến rồi cùng nhau ăn cơm, đúng lúc anh ta
có một việc muốn nói với đại sư, lúc sáng, anh ta đã nói với đại sư những gì đã
xảy ra với Doãn Kim Huy tối qua, nhưng buổi sáng lại xảy ra một số chuyện, nên
anh ta đã đặc biệt đến đây một chuyến, vì sợ có người nhà họ Tạ tìm đến cửa.
"Đại sư, lần này Tạ Duy Hoan bị thương không nhẹ, bác sĩ đã kiểm tra
vết thương nói vết thương rất nghiêm trọng, Mục đội trưởng bên đó còn nửa đêm
chạy tới thẩm vấn người của nhà họ Tạ, sợ họ cũng liên quan đến loại chuyện
này. Mục đội trưởng cũng đã đi một chuyến đi đến nhà của nhà họ Tạ, dẫn người
kiểm tra phòng của Tạ Duy Hoan, thật đúng là tìm thấy một số lá bùa được giấu
kín, trong số đó có mấy lá thì bọn người của Mục đội trưởng biết, nhưng còn hai
lá thì không biết, cho nên nhờ tôi hỏi đại sư có biết hay không?" Khi Hách
Cát Hâm nói đến đây, liền lật các bức ảnh trên điện thoại của mình.
Khi tìm thấy nó, anh ta đứng dậy và đi đến trước mặt Tạ Thanh Phong và đưa
cho cậu xem: "Là hai lá này, nhưng những lá khác cũng đủ để buộc tội Tạ
Duy Hoan muốn hại Doãn Kim Huy rồi. Tạ Duy Hoan có lẽ lo lắng một lần sẽ không
thành công, cho nên trong số còn lại có một ít lá bùa đổi lấy ngày sinh tháng
để, còn có bùa đòi mạng, hơn nữa còn có ghi chép về việc gã mua thuốc nổ, cho
dù nhà họ Tạ muốn tìm người thoát tội cho gã ta cũng không được.”
Huống chi, mục tiêu Tạ Duy Hoan làm hại lần này là Doãn Kim Huy, ông chủ
Doãn cũng không có khả năng buông tha cho nhà họ Tạ.
Buổi sáng khi anh ta đến gặp Mục đội trưởng, anh ta nhìn thấy ba người nhà
họ Tạ vừa đi ra từ bộ phận, đặc biệt là cha Tạ, sắc mặt u ám đáng sợ, nhìn rất
hung dữ, mẹ Tạ đại khái là khóc rất nhiều, mắt sưng đỏ, người duy nhất tương
đối bình tĩnh có lẽ là Tạ Duy Thanh, anh cả của gia đình họ Tạ.
Tạ Thanh Phong liếc nhìn hai lá bùa, áp chế sự lạnh lùng trong mắt:
"Lá thứ nhất là bùa Thất Tâm (đau khổ), như tên cho thấy, nếu sử dụng lá
bùa này cho người sử dụng nó, bên kia sẽ dần dần mất đi ý chí của mình, làm ra
một số hành vi mà người bình thường không thể hiểu được, cuối cùng dẫn đến mất
trí hoàn toàn."
Hách Cát Hâm thầm mắng một câu: "Tạ Duy Hoan này thật đúng là lòng dạ
xấu xa, nếu bây giờ gã ta không trở thành dáng vẻ như bây giờ, thì không biết
sẽ có bao nhiêu người chết trong tay gã ta."
Tạ Thanh Phong lạnh lùng nhìn bên trên lá bùa đó.
Hách Cát Hâm vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy đại sư như vậy, anh ta sửng sốt
một lúc, trong đầu có một suy đoán: "Lá bùa này Tạ Duy Hoan không phải là
sử dụng với đại sư chứ?" Bùa thất tâm nghe tên thì hẳn là không khó tìm
ra, theo lý thuyết hầu hết các bùa chú đều dễ hiểu, trong bộ phận của Mục
Chương nhiều người như vậy, cũng có không ít kỳ nhân dị sĩ, huống chi, chú họ
của Ngải Diệp Phong còn là đội phó của bộ phận đặc biệt ở Thành phố B, còn biết
hội trưởng của Hiệp Hội Thiên Sư.
Muốn biết được lá bùa này có tác dụng gì thì dễ như trở bàn tay, nhưng ngặt
nỗi họ lại không biết, cho nên trừ phi lá bùa này đặc biệt được dùng riêng cho
một ngày sinh tháng để, nên lúc vẽ lá bùa cũng không giống nhau.
Tạ Thanh Phong ừ một tiếng: "Đúng là nhằm vào tôi."
Hách Cát Hâm: "Còn lá kia thì sao? Có phải cũng sẽ ảnh hưởng đến đại
sư hay không?" Nếu là ngày sinh của người khác, có lẻ Tạ Duy Hoan có thể
không biết, nhưng của đại sư thì Tạ Duy Hoan rất rõ ràng, dù sao hai người sinh
vào cùng ngày cùng tháng cùng năm và cùng giờ, thêm vào đó khi đó tình cờ cũng
là họ Tạ, cho nên đó là lý do tại sao đã bị nhầm lẫn.
Tử vi ngày sinh của Tạ Duy Hoan cũng đúng là của đại sư, hơn nữa lúc trước
đại sư cũng đã ở nhà họ Tạ một tháng, nên rất dễ lấy được đồ đại sư đã mặc qua
hoặc sờ vào.
Tạ Thanh Phong lắc đầu: "Lá thứ hai thì không, nhưng... nó cũng là một
lá bùa đòi mạng đặc biệt dành cho một người."
Bởi vì bùa chú được sửa đổi một cách đặc biệt, nên người khác không thể
nhìn thấy tử vi ngày sinh trong đó được nhắm vào mục tiêu cụ thể, nhưng Tạ
Thanh Phong lại có thể nhìn ra được, chẳng qua.... Tạ Duy Hoan lại làm cho cậu
khá bất ngờ, tác dụng của bùa chú này có thể cụ thể nhắm mục tiêu vào một người
nên hiệu quả sẽ được nhân đôi, ngay cả dùng cách giải chung cũng không hiệu
quả.
Nhưng làm sao Tạ Duy Hoan lại biết một cao nhân như vậy?
Khi Tạ Thanh Phong lần đầu tiên xuyên đến, những mánh khóe gã ta làm trên
điện thoại di động rất phổ biến và thậm chí không đáng sợ, nhưng rõ ràng chúng
hoàn toàn khác với sức mạnh của những lá bùa này, đặc biệt là hai lá cuối cùng,
uy lực của nó cùng với người đã viết chúng, tu vi tuyệt đối không tầm thường.
Hách Cát Hâm nghe nói nó cũng đặc biệt nhắm vào một người, có lòng tốt hỏi:
"Có thể nhìn ra đó là ai không?" Mặc dù đồ vẫn còn ở đó, cũng chưa
được sử dụng, nhưng nếu lỡ Tạ Duy Hoan đã bắt đầu nhắm vào người đó trước khi
xảy ra chuyện rồi thì sao? Nếu là người tốt, anh ta có thể ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.