Sau khi ăn sáng xong, Tạ Thanh Phong và Cảnh Tỳ liền đến nhà cha mẹ nuôi,
mà đêm qua Tạ Thanh Phong đã thông báo trước với họ.
Cái cơ tìm được là do Cảnh Tỳ định cư ở đây, nhà mua được vừa vặn ở bên
cạnh đại học C, cho nên, chờ sau khi khai giảng xong, đến lúc đó Tạ Thanh Phong
sẽ đến ở nhờ.
Tuổi hai người đều không lớn, không quá hiểu rõ thành phố C này, cho nên
muốn nhờ cha mẹ nuôi giúp đỡ mua đồ nội thất.
Tạ Thanh Phong sợ hai ông bà không nỡ tiêu tiền, nên còn đặc biệt nói Cảnh
Tỳ không thiếu tiền, cho nên mua phải mua đồ tốt một chút.
Từ khi cha mẹ nuôi phát hiện ra chuyện ôm nhầm con, thì không dám đề nghị
Tạ Thanh Phong về ở, biết Tạ Thanh Phong vẫn ở nhờ nhà bạn, bọn họ không dám
hỏi nhưng cũng lo lắng cậu ở nhà bạn ăn không ngon ngủ không ngon, mà không ngờ
cậu lại chủ động tìm hai ông bà nhờ hỗ trợ mua đồ nội thất.
Giới thiệu người bạn này cho bọn họ quen, còn hỗ trợ cùng nhau mua đồ nội
thất, tự nhiên được biết cậu sống tốt hay không nên hai ông bà không từ chối.
Lần trước cha nuôi bị bệnh, trong khoảng thời gian này còn đang dưỡng bệnh
cho nên vẫn chưa khai trương lại, dù người đã khoẻ, nhưng vẫn cần chọn một ngày
để khai trương, lúc này cũng đang rảnh rỗi, đặc biệt là Tạ Thanh Phong chủ động
nhờ vả, làm cho bọn họ cảm thấy như chưa từng xảy ra chuyện ôm nhầm con, sáng
sớm đã ra con ngõ nhỏ để chờ, nhìn thấy hai người tới, họ nhiệt tình với Cảnh
Tỷ hơn lúc trước rất nhiều.
Cảnh Tỳ được yêu mến mà lấy làm lo sợ, trên danh nghĩa họ là cha mẹ nuôi,
nhưng anh quá hiểu rõ quốc sư, sau khi từ cha mẹ ruột, cậu ấy xem cha mẹ nuôi
nuôi mình từ nhỏ đến lớn cũng tương đương với cha mẹ ruột. Là người thân, cậu
tất nhiên sẽ thật lòng quan tâm đến cha mẹ nuôi, nói cách khác, họ không khác
gì cha mẹ ruột.
Mặt của Cảnh Tỳ tuy có lạnh lùng, nhưng lớn lên đẹp trai, thật sự muốn kết
giao với một người, tự nhiên là dễ như trở bàn tay, lần trước không phát huy
tốt, lúc này nịnh hai ông bà làm họ mặt mày hớn hở, còn ước gì có thể nhận làm
con nuôi luôn.
Mà lời này chỉ dám để ở trong lòng, người trẻ tuổi này có gia cảnh tốt
người cũng đẹp trai, mà bọn họ chỉ là yêu ai yêu cả đường đi, không dám trèo
cao.
Tạ Thanh Phong đội mũ đeo khẩu trang, lặng lẽ đi theo phía sau, nhìn ba
người phía trước rất hài hòa, sao cậu lại cảm thấy tiểu hoàng đế cùng cha mẹ
nuôi giống như một nhà ba người nhỉ?
Nhưng tiểu hoàng đế như vậy thì cũng giúp cậu tránh được ít rắc rối, tính
tình cậu luôn luôn độc lai độc vãng (một mình đến, một mình đi; nghĩa là làm gì
cũng làm một mình) không quá am hiểu đối phó với tình huống thế này, lúc trước
ở trong nhà còn tốt, cậu ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.