Đêm nay, Tạ Thanh
Phong cũng chẳng biết có phải là do linh hồn của mình vẫn chưa thích ứng hoàn
toàn với cơ thể của nguyên thân hay không, mà cậu lại ngủ không yên.
Ngày hôm sau, trời
còn chưa sáng thì cậu đã thức dậy rửa mặt, sau đó lại đả tỏa trong chốc lát,
chờ khôi phục tinh thần rồi thì đi đến bệnh viện đón cha nuôi xuất viện.
Trước khi đi cậu
thay một bộ đồ, đội mũ lưỡi trai rồi mới đi. Bởi vì hôm qua cậu đã từng gặp
không ít người có tâm nguyện muốn mình xem tướng xem bệnh cho người nhà họ rồi,
nên hôm nay cậu rút kinh nghiệm, chẳng chào hỏi ai cả. Ba người cứ vậy lẳng
lặng ra khỏi bệnh viện.
Chờ đến khi về dưới
nhà thì lại gặp được dì hàng xóm, bà ấy thấy cha nuôi thì kinh hỉ không thôi,
sau đó lôi kéo mẹ nuôi nói không thôi, bảo nhà bà thật là phúc lớn mạng lớn,
sau này phúc khí chắc còn hơn nữa.
Tạ Thanh Phong dìu
cha nuôi về nhà trước, mơ hồ còn nghe thấy giọng của dì hàng xóm đang nhỏ
giọng: “…Tiểu Phong không phải là xảy ra chuyện gì với bên cha mẹ ruột chứ? Sao
nó lại cùng hai người về đây?”
“Dù sao thì cũng là
con mình nuôi lớn thân với bản thân mình hơn, chị nhìn cậu kia… ngoại trừ chọc
giận hai người ra thì có làm được gì đâu, chỉ sợ là nó chướng mắt cái nhà nhỏ
bé, người người để tóc hói của như đám bình dân chúng ta…”
Tạ Thanh Phong chỉ
nghe thế rồi thôi, nhưng mà chuyện của Tạ gia thật sự cậu cần phải nói trước
với cha mẹ nuôi mình một tiếng.
Lúc trước cơ thể
của cha nuôi không được khỏe nên cậu mới không nhắc đến. Hiện giờ cha nuôi xuất
viện rồi, khó bảo toàn được Tạ Duy Hoan sau khi nghe tin lại không tìm đến, để
phòng ngừa chuyện Tạ Duy Hoan ăn không nói có, Tạ Thanh Phong định sẽ nói trước
cho hai người biết.
Sau khi mẹ nuôi trở
vào nhà thì vành mắt có chút đỏ lên, nhưng mà trên mặt bà lại là biểu cảm vui
vẻ, ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).