Trong phòng bệnh chỉ có một mình giọng
nói ngây ngô dại dột của ông Trần: “Nó không cho chúng tôi mượn tiền, cũng
không nói tiếng nào, mặc kệ hai chúng tôi van thế nào cầu thế nào, bất kể chúng
tôi có kể lể những lỗi lầm đã qua thế nào, nó đều làm như không nghe thấy, chỉ
một mực đem mấy trái hồng thối bỏ vào túi.
“Thật quá đáng, em trai nó vẫn còn trên
lưng mẹ, đứa bé gầy như vậy mà nó cũng không niệm tình anh em, đó là em trai
ruột của nó đấy.”
“Đứa nhỏ không chịu được gió lạnh,
chúng tôi ngay cả phương thức liên lạc với nó cũng không lấy được đã đi mất
rồi, sau này cũng không quay lại Xuân Quế tìm nó nữa.
“Lần tiếp theo chính là lần này.”
Đều là ông Trần nói, lúc này bà Trần
đột nhiên ngừng khóc, ngốc nghếch nói: “Em trai nó là lúc chúng tôi tìm được nó
mới có, cơ thể không được khỏe mạnh, nếu như nó cho chúng tôi mượn tiền nói
không chừng em nó có thể sống tiếp rồi, con trai của tôi a.”
Bà Trần lại khóc, đau khổ không nén
nổi: “Tôi đã uống rất nhiều thuốc mới mang thai được, bốn tháng rồi, đã thành
hình rồi, nhưng lại mất rồi.” Bà Trần đưa tay lên sờ cái bụng phẳng lì của
mình: “Lại mất nữa rồi, lại mất rồi, nó là đồ sao chổi, nó chính là đồ sao
chổi.”
Yến Vi Sí bỗng chốc đứng dậy, ánh mắt
đáng sợ của cậu nhìn chằm chằm vào cặp vợ chồng, cơ mặt vì phải kìm nén cảm xúc
gì đó mà biến dạng: “Lở núi cũng do em ấy ?”
“Chính là tại nó.” Bà Trần tâm thần bất
ổn khóc thét lên, nước mắt từ tròng mắt đỏ ngầu tuôn ra.
Giường bệnh bị bạo lực dịch ra một
chút.
Bà Trần kinh hoàng kêu to: “Y tá.”
Thở cũng không nổi, run rẩy một cách
yếu ớt, sắp ngất đến nơi.
Ông trần chỉ ngón tay vào mặt Yến Vi
Sí: “Cậu bắt nạt người lớn tuổi, cậu...”
Ông ta bị xách lên, giãy dụa yếu ớt sau
va đập của trận lở núi, dối trên gạt dưới như một tên hề.
Yến Vi Sí đẩy người gọi là lớn tuổi lên
người vợ ông ta, cười ra tiếng, cười đến hốc mắt ửng đỏ: “Trước kia tôi vốn
không tin vào báo ứng.”
Ông Trần nhận thức được cậu định làm
gì, vội bịt tai vợ mình lại.
Xem ra cũng là một đôi vợ chồng ân ái,
ai mà biết được bọn họ đã từng bỏ rơi chính con ruột của mình chứ.
Ấy vậy mà Yến Vi Sí không có nộ bất khả
át mà gáo lên chửi rủa, chỉ cảm thấy hoang đường mà lắc đầu: “Em ấy ở miếu nhỏ
mong nhớ người thân, mong ngóng về nhà, chính những người thân như các người
khiến cho em ấy Phật căn không vững.”
Ông Trần đứng hình.
Yến Vi Sí lấy điện thoại đang rung từ
trong túi ra.
Ống nghe truyền đến giọng nói trầm thấp
của Trương Lương Chiêu: “A Sí, Trần Vụ tỉnh rồi, muốn tìm anh.”
“Tôi về ngay.” Yến Vi Sí thu dọn lại mớ
cảm xúc rối bời, xoay người ra khỏi phòng bệnh.
Người đó đi rồi, bầu không khí bốn phía
như ngưng đọng lại, lạnh như băng, ông Trần tay chân lúng túng thu dọn đem lại
hai cái bao: “Không thể đợi ở đây nữa, chúng ta đi.”
Bà Trần nằm liệt trên giường bệnh,
không có cảm giác gì.
Ông Trần bế bà lên, nhưng đi chưa được
mấy bước thì đã ngã xuống đất.
Bà Trần sau cú ngã đau đến thông tuệ
thần trí, bức bối đánh chồng mình như hồi quang phản chiếu: “Nó cũng ở đây, đi
tìm nó, nó bây giờ sống tốt rồi, quen biết với loại đó, loại đó cũng không phải
sinh ra từ một gia đình bình thường đâu.”
Ông Trần dùng hết sức đỡ bà lên, dìu bà
ngồi lên giường: “Vai tôi bị thương rồi, chúng ta từ từ đi.”
“Tôi nói ông đi tìm nó.” Bà Trần hét
lên
Ông Trần không nói lời nào xỏ giày cho
vợ: “Mình không nuôi nó, nó cũng sẽ không nuôi mình đâu.”
“Nó sẽ nuôi mà, nó là người xuất gia,
người xuất gia có lòng từ bi.” Móng tay bà Trần cắm vào da thịt chồng: “Ông mau
đi tìm nó.”
Ông Trần nói với đôi mắt bầm đen, có
vài chỗ xung huyết: “Nó không còn là người xuất gia nữa rồi, bà quên rồi à? Là
chúng ta đã đem nó ra khỏi miễu nhỏ đó.”
Bà Trần lặng đi, được một chút thì buồn
rầu nói: “Tôi muốn xem xem nó.”
“Đừng nghĩ nữa.” Ông Trần khiến vợ chết
tâm, người trẻ tuổi đó không biết vì nguyên nhân gì mà vẫn chưa xả hết cơn giận
ra, dù đã kiềm chế nhưng vẫn không giấu được sự nguy hiểm đáng sợ, khiến ông
rùng mình.
Tấm ga trải giường mà bà Trần ngồi lại
biến thành màu đỏ, bà ấy lại xuất huyết rồi, thế mà bà Trần không có chút phản
ứng nào.
Ông Trần lại đi gọi bác sĩ, nhưng ông
lại sợ người trẻ tuổi lúc nãy mua chuộc bác sĩ giở trò nên liền đổi ý, lau lau
qua loa cho vợ: “Xe buýt đó là của Viện Khoa học Lâm nghiệp và Đại học Lâm
nghiệp đi thực tiễn ở huyện Tề, nhìn bộ dạng nó không về miếu nhỏ đâu, chắc
được nhà khác nhận nuôi rồi, còn được đi học đại học, lấy tuổi của nó hiện giờ
chắc chắn là làm giáo viên rồi.”
Trạng thái hồi quang phản chiếu của bà
Trần dần mất đi, sắc mặt tái nhợt: “Vậy sao đứa thứ hai lại yểu mệnh như vậy?”
Bà lẩm bẩm: “Đứa thứ ba cũng đi rồi.”
“Chỉ cần sức khỏe ổn rồi, sẽ có thai
được thôi.” Đôi mắt ngấn lệ của ông Trần di truyền cho mấy đứa con lộ ra vẻ đau
thương, ông nghẹn ngào an ủi: “Vẫn có nhiều người ngoài năm mươi rồi vẫn mang
thai được mà.”
Bà Trần thống khổ rơi lệ: “Tôi chỉ muốn
có một đứa con.”
Yến Vi Sí xóa tan cảm giác âm u trên
ppl mình rồi mới tới bên cạnh giường bệnh của Trần Vụ, nhưng vẫn không giấu
được anh.
“A Sí, anh đi tìm bọn họ rồi đúng
không?” Trần Vụ nói.
Yến Vi Sí ngầm thừa nhận.
Mặt Trần Vụ không có chút huyết sắc:
“Không phải em đã nói không muốn nói đến những chuyện này rồi sao?”
“Anh biết.” Yến Vi Sí nhớ rằng năm đó
trong căn phòng cho thuê, Trần Vụ ngồi bên mép giường ngâm chân, anh nói người
nhà đã thật sự đón anh rồi nhà, có điều sau đó xảy ra chút chuyện, nên anh đã
đến nhà họ Quý.
Lúc đó Yến Vi Sí nhìn ra Trần Vụ không
được tự nhiên, nên đã nói không muốn nói thì đừng nói.
Bởi vậy nên cũng không hỏi lại nữa.
Yến Vi Sí nhìn đôi tai đầy băng gạc của
anh: “Vừa nãy vừa hay gặp bọn họ. Anh chỉ nói chuyện vài câu thôi.”
Trần Vụ cụp mắt xuống, trầm mặc một
lúc, nói sang chuyện khác: “Mắt kính của em lại hư rồi.”
“Cũng nên thay rồi.” Yến Vi Sí vuốt ve
mí mắt của anh: “Em đeo kính loại nào vậy, chất lượng cũng không tệ.”
Nếu lúc xảy ra chuyện tròng kính bị vỡ,
hậu quả thật sự không thể lường được.
“Cũng khá đắt, tốn không ít tiền đâu.”
Trần Vụ nghĩ ngợi một lúc: “Lần này lắp lại tròng mới, sử dụng loại đó đi.”
“Được.” Yến Vi Sí hỏi Trần Vụ nhãn hiệu
của tròng kính rồi ghi vào trong ghi chú của điện thoại, cậu đột ngột hỏi: “Sao
em không trở về tiểu miếu?”
Bỏ sót một vài thứ.
Trần Vụ biết cậu nhất định đã hiểu được
một chút, sẽ không nói thêm cho cậu biết một số chuyện.
Ánh mắt Trần Vụ đang ở trên hoa văn của
chiếc chăn: “Mấy người đòi nợ mang em đi.”
Hơi thở của Yến Vi Sí ngày một nặng nề,
cậu cố làm ra bộ dáng tĩnh lặng trầm ổn: “Sau đó xảy ra chuyện gì?”
“Bọn họ muốn lấy em làm con tin tống
tiền, nhưng căn bản là không tìm được ba mẹ em.” Trong giọng của Trần Vụ không
có ẩn chứa nỗi sợ của tình cảnh lúc đó, dường như mọi thứ đã qua lâu rồi: “Thì
em bị bọn họ trói bên trong nhà kho.”
Yến Vi Sí không dám nghĩ đến trong cái
thời tiết đó, dáng vẻ anh bị trói trong tuyết như thế nào.
Trần Vụ nói: “Không biết trôi qua bao
nhiêu ngày, em sắp chết đói rồi, hay là sắp bị cóng chết thì ba nuôi phát hiện
ra em.”
Bàn tay được nắm lấy, nắm chặt đến nỗi
lòng bàn tay người ta ướt đẫm, những ngón tay miết nhẹ vỗ về: “Ba nuôi đi làm
bên ngoài về nhà do không bắt được xe nên đã đi bộ về, trên đường thì thấy em
bị trói, trực tiếp xông lên đánh nhau v� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.