《 Tự Nguyện Mắc Câu- Calantha》
Trần Vụ không nói gì.
Yến Vi Sí nắm lấy bàn tay của anh, bộc lộ
những kỳ vọng và ham muốn bên trong bằng cử chỉ vừa khiêm tốn vừa nhiệt tình
như vậy.
Thời gian như chậm lại, mọi thứ xung quanh
như ngừng trôi.
Hai người bọn họ, một người đang ngồi, còn
người kia đang đứng.
Tuy nhiên, cái người đang ngồi không phải
chờ ra lệnh mà là chờ tuyên án.
Còn người đứng mới là thẩm phán.
Trần Vụ rút bàn tay ra, sức lực tuy không
quá lớn nhưng bày tỏ thái độ rất rõ.
Yết hầu của Yến Vi Sí khẽ động đậy lên xuống.
"Bây giờ không muốn cho danh phận."
Trên mặt Yến Vi Sí cũng không bày tỏ cảm xúc gì, giọng nói vẫn kiểu lười biếng
như ngày thường, nhưng hàm dưới lại cắn chặt toát lên vẻ chịu đựng tủi thân đến
cực điểm: "Vậy anh nói thời gian khoảng chừng đi."
Đợi một hồi lâu Trần Vụ mới lên tiếng:
"Tôi đi rửa tay trước."
Yến Vi Sí: "..."
Chứ không phải là muốn bỏ chạy sao?
Cậu đột nhiên đứng dậy khỏi ghế, cái ghế
ngã ra đất phát ra tiếng động lớn, nhưng cậu không quan tâm, chỉ chạy nhanh đuổi
kịp Trần Vụ, cảm xúc bị đè nén không thể kìm nén được liền tuôn ra: "Tôi
thổ lộ với anh, anh lại nói với tôi muốn đi rửa tay, Trần Vụ, anh nghĩ tôi đang
làm trò hề có đúng không?"
"Không phải, tôi không ngờ cậu sẽ ở
đây, tôi có hơi căng thẳng, cũng cảm thấy hơi chóng mặt." Trần Vụ lắp bắp
giả thích: "Tôi muốn làm chút chuyện khác để thích ứng, với lại bây giờ
tay tôi cũng rất bẩn, cậu muốn ôm tôi thì hãy đi rửa tay đi."
Yến Vi Sí nhắm mắt lại, cố ý che đi ngượng
nghịu trên khuôn mặt: "Vậy tôi và anh cùng nhau đi rửa tay."
Khóe miệng Trần Vụ khẽ nhúc nhích:
"Tôi muốn đi rửa tay một mình.
Yến Vi Sí lườm anh một cái, thở hổn hển mấy
tiếng, nhấc cái ghế ngồi trở lại, cậu nói: "Hai phút đồng hồ, tôi không thể
đợi lâu hơn đâu."
Chẳng bao lâu sau, Trần Vụ đã trở lại sau
khi rửa sạch mấy vết bẩn trên tay, sau đó anh chìa tay của mình về phía Yến Vi
Sí.
Đây là lần đầu tiên Yến Vi Sí thấy Trần Vụ
hành động như một người bị thiểu năng, ý của anh đây là muốn cậu nắm tay hay là
muốn cậu lau nước đây? Cậu nhíu mày với tay lấy cái khăn giấy trên chiếc bàn nhỏ,
sau đó kéo lấy tay của Trần Vụ lau khô nước trên tay anh.
Ngón tay của Trần Vụ khẽ động đậy:
"Hay là...hay là cậu cứ nắm tay như lúc nãy đi."
Yến Vi Sí dừng lại một hồi, cậu do dự ném
cái khăn giấy ướt đi, nắm lấy đôi tay lạnh giá của Trần Vụ đặt lên cái trán của
mình.
Hành động đồng thời như vậy khiến dòng thời
gian như được kết nối.
Suy nghĩ và cảm xúc của Trần Vụ cũng có thể
kết nối với nhau, anh chậm rãi nói từng chữ: "Tôi không cảm thấy ghê tởm
khi cậu chạm vào tay tôi, lúc đan tay vào nhau tôi cũng không muốn buông ra,
tôi vẫn luôn không làm điều này với bất cứ ai."
Yến Vi Sí nhanh chóng lấy lại tinh thần:
"Ừ, đó mới đúng là câu trả lời của anh, điều đó chứng tỏ anh cũng thích
tôi."
Trần Vụ chỉ im lặng không đáp.
"Anh đột nhiên im lặng là có ý
gì?" Yến Vi Sí vừa ngẩng đầu lên đã bị Trần Vụ nắm lấy đỉnh tóc kéo ra
phía sau.
Trần Ngũ nói: "Đừng nhìn tôi, tối cảm
thấy rất xấu hổ."
Yến Vi Sí: "..."
Mặt trời thật ấm áp, Trần Vụ nhìn thấy những
tòa nhà cao tầng và bầu trời trong xanh ở phía xa xa, anh nheo mắt lại và tự
nói: "Cảm xúc là thứ rất phức tạp, rất khó hiểu, thật sự rất khó."
"Đó là của người khác, tình cảm của
chúng ta không đến nỗi phức tạp đến vậy." Yến Vi Sí di chuyển lên phía trước,
nhón chân lên hôn lấy Trần Vụ: "Anh thích em, em thích anh, chuyện đơn giản
chỉ có vậy." (Lúc này xưng anh – em)
Trần Vụ lẩm bẩm nói: "Chỉ đơn giản vậy
thôi sao?"
"Chỉ đơn giản vậy thôi." Giọng
nói của Yến Vi Sí vô cùng đanh thép cùng chân thành, cậu nói: "Chỉ cần mối
quan hệ giữa anh và em luôn luôn chân thành và thẳng thắn, những chuyện khác
không quan trọng."
Trần Vụ cúi xuống nhìn đôi dép một lớn một
nhỏ cùng kiểu mẫu nhưng khác màu của cả hai.
"Anh có thể tin tưởng vào em, dựa dẫm
vào em." Yến Vi Sí làm ra vẻ như một bậc thầy dày dặn tình cảm, nhưng thực
sự trong người lại chất chứa một trái tim vô cùng nóng bỏng và đầy nhiệt thành.
Bàn tay đang buông thõng một bên của Trần
Vụ co quắp lại, móc lấy chiếc khuy áo tròn màu tím nhỏ.
"Bây giờ có thể ngẩng đầu lên được
chưa?" Yến Vi Sí hỏi.
Trần Vụ còn chưa kịp trả lời, Yến Vi Sí lại
nói thêm một câu: "Em muốn nhìn thấy anh nói chuyện."
“Vậy em ngẩng đầu lên đi.” Trần Vụ mím đôi
môi khô khốc.
Yến Vi Sí ngước mắt lên nhìn, ánh mắt phản
chiếu ánh mặt trời sáng lung linh từ phía sau lưng: "Em không cần anh phải
dốc hết sức chiếu rọi cho em, anh và em ở chung một chỗ, anh vẫn là anh. Anh có
thể làm những chuyện mà anh thích, đi trên con đường mà anh muốn đi, làm mọi
chuyện một cách tự do."
Chưa đợi Trần Vụ trả lời, Yến Vi Sí đã tiếp
tục nói: "Đương nhiên, không ai có thể nói ra được lời hay ý đẹp."
Yến Vi Sí đặt hai bàn tay của Trần Vụ lên
đùi của mình, sự ấm áp từ lòng bàn tay cậu xua tan đi cái lạnh giá trên đầu
ngón tay của Trần Vụ: "Nhưng mà Trần Vụ à, bất kể là từ quan điểm chủ quan
hay khách quan, em sẽ không ngừng nói những lời hay, trước mắt làm cũng không tệ,
phải không nào?"
Cũng không biết đã luyện tập bao lâu,
không ngừng đưa ra bằng chứng để chứng minh bản thân mình.
Đó chính là chưa từng thích ai trước đây.
Anh là người đàn ông của em, em liền trở
thành đồng tính luyến ái.
Không phải lúc nhỏ khi tắm thường hay giặc
quần yếm hay sao? Lúc đấy là đã có thể phân biệt tình bạn và tình yêu rồi.
Sẽ không có hôn nhân gia đình.
Thẻ này dành cho anh đấy.
Những gì em có bây giờ và những gì em sẽ
có trong tương lai, tất cả đều thuộc về anh.
Cuộc sống này chỉ dành cho anh mà thôi.
“Còn thiếu sót cái gì, anh cứ nói cho em
biết, em sẽ bù đắp tất cả.” Yến Vi Sí rất mong chờ nửa đời còn lại của riêng
mình.
Trần Vụ ngơ ngác nhìn Yến Vi Sí.
“Sao lại phát ngốc nữa rồi?” Yến Vi Sí bất
đắc dĩ nói: “Em còn gì thiếu sót, anh mau nói ra đi.”
Trần Vụ đỏ mặt nói: "Không có thiếu
sót gì hết."
Trong lòng Yến Vi Sí vui mừng khôn xiết,
thế là cậu liền thừa thắng xông lên, mở ra cho chính cậu thấy mối quan hệ tình
cảm đầy bất ngờ nhưng vẫn nằm trong dự liệu này rất kiên định: "Anh đã từng
có kinh nghiệm thất bại, cho nên anh đề phòng, do dự, sợ hãi em đều biết cả, em
sẽ không thúc giục anh, nhưng anh nên cho em danh phận, những chuyện còn lại em
vẫn có thể chờ anh chuẩn bị tốt."
Ánh mắt Trần Vụ rơi vào mấy hạt kinh lộ ra
từ cổ tay áo: "Anh không cảm thấy sợ hãi."
“Để anh suy nghĩ đã.” Anh rút tay ra khỏi
lòng bàn tay Yến Vi Sí, xoay người rời khỏi đài quan sát, Yên Vi Sí đi theo anh
một đường xuyên qua phòng khách và hành lang, đến trước cửa phòng ngủ mới chịu
dừng lại.
Trần Vụ đi vào trong và đóng cửa lại.
Yến Vi Sí đành ngồi xuống đất ngay trước cửa
ra vào, lấy hộp thuốc lá và bật lửa từ trong túi ra.
Điếu thuốc đã cầm trên tay nhưng lại quên
châm lửa.
Chết tiệt, phải bỏ hút thuốc lá thôi!
Yến Vi Sí miết cái hộp quẹt, trong đầu suy
nghĩ lại biểu hiện vừa rồi của mình, cậu cảm thấy vẫn chưa thể vượt quá giới hạn
cho phép được.
Tiếp theo nên đi như thế nào, cậu liếc mắt
nhìn qua cửa gọi điện thoại: "Em nhắc nhở anh, hiệu quả cách âm của cánh cửa
rất tốt, nếu anh đứng sau cửa nói chuyện với em, em sẽ không nghe thấy
đâu."
Trần Vụ: "Anh vẫn chưa nói gì
mà."
"Vậy thì được." Yến Vi Sí cúp
máy, nhưng sắc mặt vẫn không hề thay đổi.
Cậu ném điện thoại di động sang một bên,
sau đó lại ném điếu thuốc đi, hai tay đặt trên đùi, chỉ ngồi yên đó mà không
làm gì cả.
Không lâu sau, cánh cửa mở ra, tất cả các
giác quan của Yến Vi Sí như được hồi sinh vào lúc này.
Trần Vụ cầm mắt kính trên tay, hàng lông
mi dài che khuất con mắt cho nên không thể nhìn thấy được cảm xúc trong mắt
anh. Anh đứng im lặng hồi lâu mới chịu mở miệng nói: "Trước đây anh luôn
nghĩ gì làm đó, nhưng toàn không thành công."
"Vậy thì bây giờ hãy suy nghĩ thực tế
một chút đi." Yến Vi Sí nói bằng giọng khàn khàn. Nói thẳng ra, thời hạn
kiểm tra sẽ là đến cuối năm nay, hoặc năm sau chứ không phải vài năm sau.
Trần Vụ không gật đầu cũng không lắc đầu.
Tay chân Yến Vi Sí đau nhức, cậu cố gắng đứng
dậy, cậu chiếm lấy vị trí trước tiên không phải là vì tin tưởng, mà là vì muốn
thêm một ngày.
Tỏ tình thất bại là điều cậu đã dự liệu
trước, cũng không tính là trở tay không kịp.
Bởi vì Trần Vụ luôn đánh giá cậu, nói rõ
thì chính là có rất nhiều thứ cần phải được xem xét.
Hôm nay không được, thế thì đợi đến lễ
Tình nhân đi, lễ Tình nhân mang theo bầu không khí phim thần tượng có thể kích
thích dopamine và endorphin của con người, cơ hội thành công cao gấp mấy lần
ngày thường.
"Anh cứ suy nghĩ mấy ngày đi." Yến
Vi Sí cúi đầu nghiêng sang một bên, cố gắng không làm cái vẻ đáng thương như sắp
muốn khóc: "Thật ra những chuyện em có thể làm cho anh..."
"A Sí." Trần Vụ gọi cậu, anh chậm
rãi ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.