《 Tự Nguyện Mắc Câu- Calantha》
Hơn 5 tiếng đồng hồ xe lửa đã đi được nửa chặng đường, Hoàng Ngộ cảm thấy
cơ thắt lưng của mình sắp gãy luôn rồi. Cậu ta lớn như vậy rồi nhưng mới từng
đi hai chuyến tàu màu xanh lá cây, một lần là đi theo anh Sí đến Xuân Quế, lần
còn lại chính là lần này.
Như những lần về quê ăn tết đều có người nhà tới đón, nào phải chịu tội
như bây giờ.
Hoàng Ngộ nghiêng người dựa vào người bên cạnh: “Chiêu Nhi, cậu ngửi thử
xem trên người tôi có phải có mùi chua không.”
Khương Lương Chiêu nhắm mắt hai tay khoanh trước ngực: “Sao cậu không
ngửi tôi.”
“Cũng đúng, nếu trên người cậu
có mùi chua, chắc chắn thôi cũng thế.” Hoàng Ngộ ngây ngốc xoay cổ, đập đầu vào
trong cổ áo Khương Lương Chiêu: “Để tôi ngửi xem.”
“Không đúng a, sự trao đổi chất
của tuyến mồ hôi của cậu không phát triển như của tôi, tôi luôn cảm thấy mồ hôi
của mình không ngừng chảy ra.” Hoàng Ngộ đột nhiên đảo đảo tròng mắt, đối diện
với đôi mắt nhỏ mới tỉnh dậy của Trần Vụ ở bên kia cửa sổ.
Hoàng Ngộ “Vút” cái ngồi thẳng đậy.
“...” Trần Vụ vỗ vỗ Yến Vi Sí ngồi
bên ngoài: “Tôi đi WC.”
Yến Vi Sí thu chân lại, buồn ngủ nói: “Đừng lại ngã nữa.”
“Đi vệ sinh thôi sao mà ngã được.”
Trần Vụ dựa vào lưng ghế đối diện cậu, từng chút từng chút di chuyển ra ngoài.
Kỳ nghỉ hè là thời gian cao điểm của dòng người, nhưng đa số công nhân
và sinh viên từ bên ngoài trở về Xuân Quế, khá ít người Xuân Quế đi ra.
Các toa xe đầy ắp người, chỉ có vài người lẻ tẻ đứng trên lối đi, không
dính dáng gì đến cái gọi là người chen người chân lấn chân.
Trần Vụ một đường thuận lợi đi đến toilet, vận khí cũng tốt, bên trong
không có người dùng, khi anh đi ra, nhìn thấy Hoàng Ngộ đứng ở cửa liền nhường
chỗ.
“Tôi không đi.” Hoàng Ngộ vừa rửa
mặt, giọt nước từ trán lưu loát chảy xuống khuôn mặt trẻ tuổi tuấn tú của cậu
ta.
Trần Vụ lướt qua cậu ta đi tới vòi nước: “Vậy cậu muốn nói gì với tôi?”
“Đến chỗ giao toa xe nói chuyện.”
Hoàng Ngộ nói.
Trần Vụ rửa tay xong đi với cậu ta.
“Tôi không muốn nói nhảm với
anh, nói thẳng luôn.” Hoàng Ngộ rút một điếu thuốc từ trong hộp thuốc lá ra:
“Sau khi Anh Sí trở về phải tiếp tục đi học.”
Tiếng xe lửa ấp ầm vang lên, Trần Vụ im lặng lắng nghe, không cắt
ngang.
Lúc Hoàng Ngộ châm thuốc lá có liếc nhìn anh một cái, không ầm ĩ không
tùy tiện cắt ngang lúc người khác đang nói chuyện, điểm này cũng không tệ.
“Trường Quốc Tế Gia Thược.”
Trường học quý tộc tồi tệ nhất Thủ đô, nơi dành cho các phú nhị đại
không có quyền thừa kế lại khó quản thúc, chơi là được, chơi chán thì ném ra nước
ngoài.
Anh Sí và những người đó khác nhau ở chỗ anh ấy không thể dùng tiền của
gia đình tiêu như nước lã, mà ăn uống vui chơi đều phải dựa vào chính mình.
Trở lại, và không hoàn toàn trở lại.
Nói trắng ra là, đổi chỗ khác tiếp tục làm thêm.
Ít nhất tạm thời sẽ đi theo con đường như vậy.
Hoàng Ngộ hít một hơi thuốc, cậu ta chắc chắn là sẽ bị trói vào học viện
quân sự, không thể ở cùng anh Sí.
Chiêu Nhi phỏng chừng là muốn đếm một trường tư thục khác, so với cậu
ta thì lại càng không có cơ hội được chạy loạn.
“Tôi có thể sắp xếp cho anh đến
trường quốc tế đó và tiếp tục làm công việc của anh như ở Tây Đức.” Hoàng Ngộ cầm
bật lửa chơi, có Trần Vụ ở cùng Anh Sí, một mình anh ấy cũng sẽ không thấy cô
đơn.
Thấy Trần Vụ không nói gì, Hoàng Ngộ cười đến mặt mày đầy kiêu ngạo: “Về
phương diện thủ tục, tôi sẽ giải quyết giúp anh, còn có thể cho anh một phần tiền
lương, gấp mười lần Xuân Quế.”
“Nhưng…” Trần Vụ lấy kính xuống,
xoa xoa đôi mắt có chút khô: “Tôi đã có kế hoạch của mình rồi.”
“Kế hoạch gì?” Hoàng Ngộ vẫn
luôn cho rằng Trần Vụ hoàn toàn đi theo, phụ thuộc vào anh Sí, những nghề anh
có thể làm ở Thủ đô rất ít, làm nghề cũ là ít nguy hiểm nhất, tốc độ thích ứng
lại nhanh nhất.
Trần Vụ kinh ngạc: “Tôi đã nộp hồ sơ trực tuyến, tuần sau sẽ có một buổi
phỏng vấn.
Điếu thuốc trong Hoàng Ngộ rơi xuống: “Còn đang ở trên tàu mà anh đã đẩy
mạnh tốc độ như vậy.”
Trần Vụ nói: “Tôi muốn chuẩn bị trước.”
Hoàng Ngộ bị kích thích không nhỏ, cậu ta khom lưng nhặt điếu thuốc còn
đang cháy trên mặt đất lên, dập tắt: “Tìm việc gì?”
“Làm người làm vườn ở một đại viện.”
Trần Vụ đeo lại kính: “Tuy rằng trình độ học vấn của tôi thấp, nhưng tôi có mười
năm kinh nghiệm.” Anh lẩm bẩm: “Không chỉ như vậy, tôi có thể làm ở trong một
ngôi chùa nhỏ.”
Hoàng Ngộ ném điếu thuốc vào cái hộp nhỏ trên vách xe: “Anh đã nói với
anh Sí rồi.”
“Vẫn chưa.” Trần Vụ nhìn phong cảnh
mờ ảo lướt qua ngoài cửa: “Tôi định đến Thủ đô mới nói với cậu ấy, giờ cậu lại
hỏi.”
Hoàng Ngộ nhướng mày: “Cho nên.”
Trần Vụ nói, cho nên: “Tôi vẫn sẽ theo quyết định cũ, phiền cậu không
nói cho cậu ấy biết.”
Hoàng Ngộ nghẹn lại, trước kia sao lại không nhìn ra người này bình
tĩnh như vậy.
Vụ và Hoàng Ngộ trở lại chỗ ngồi, Yến Vi Sí híp mắt nhìn bọn họ.
Hoàng Ngộ tránh ánh mắt của cậu.
Giả vờ hớn hở: “Em và Trần Vụ có một bí mật, nhưng em không thể nói
ra.” Cố tình thu hút sự chú ý của anh Sí, kiếm chút náo nhiệt giết thời gian.
Nhưng cậu ta tính sai mất rồi, việc khiến anh Sí quan tâm lại là tại
sao quần áo của Trần Vụ lại bị ướt.
Và nguyên nhân là, vòi nước bị hỏng.
Toa xe rách nát này, không có gì hoạt động bình thường cả.
Hoàng Ngộ ngồi trở lại ghế cứng, nhìn anh Sí lau vết ướt trên quần áo
Trần Vụ.
Dù sao cũng không ai quan tâm cậu ta sống hay chết, cậu ta cứ như vậy
mà nhìn.
Yến Vi Sí đem khăn giấy lau đến rách ném lên vách ngăn nhỏ: “Chỉ rửa
tay mà cũng có thể giặt ướt quần áo thành như vậy.” Có thể thấy rõ ràng da thịt
bên trong.
“Một lát nữa sẽ khô.” Trần Vụ
nói: “Cậu lau nhăn nhúm hết lại rồi.”
Yến Vi Sí: “Trách tôi.”
“Không có ý trách cậu.” Trần Vụ
tìm một gói ô mai trong túi đồ ăn vặt trên vách ngăn, mở ra đổ ra một viên ra
tay: “Ăn không?”
“Không ăn.” Yến Vi Sí nghiêng đầu
về phía lối đi.
“Bạn học Hoàng.”
Trần Vụ mới đưa ô mai đến chỗ Hoàng Ngộ một chút, liền có một bàn tay
vươn tới, lấy đi ô mai.
“Không biết hỏi hai lần à.” Yến
Vi Sí ăn ô mai: “Có lệ.”
Trần Vụ nh ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.