Tinh linh Millerd một thân ma pháp bào, cao ráo lạnh lùng, tay
cầm cung tên, dễ dàng kéo căng dây cung, ánh mặt trời chiếu xuống, nhuộm lên
người hắn màu vàng nhàn nhạt lấp lánh, thần thánh và thanh cao.
Đầu ngón tay vừa buông, mũi tên liền bắn ra ngoài, nở rộ giữa
không trung.
Giải đấu ba viện, chính thức bắt đầu.
Trường Lesenslow áp dụng quy định, từ khi nhập học đến khi tốt
nghiệp, phải trải qua ba giai đoạn, sơ cấp, trung cấp và cao cấp, mỗi cấp độ
phải học bốn năm, vì vậy khi tốt nghiệp, học sinh cũng vừa đủ tuổi thành niên
và có thể tự mình rời khỏi trường.
Giải đấu ba viện, nếu đặt lớp cao cấp và lớp sơ cấp hơn với
nhau, rõ ràng là không công bằng. Vì vậy, chính xác mà nói, đây là ba trận đấu
được tổ chức cùng một lúc, được chia thành trận của khối sơ cấp, trung cấp và
cao cấp.
Đường Đường là học sinh năm nhất, đương nhiên là tham gia cuộc
thi sơ cấp đơn giản nhất. Học sinh tham gia từ lớp một đến lớp bốn và học sinh
lớn tuổi nhất cũng không quá mười tuổi. Một đám con nít với nhau, có thể tưởng
tượng ra trò chơi này không thể nghiêm túc lên nổi.
Lúc đầu, các bản nhỏ đều rất nghiêm túc.
Bọn chúng thậm chí còn chụm đầu, tụ tập cùng một chỗ thương
lượng kế sách, chia nhau ra hành động như thế nào, một nhóm người đi bên này,
một nhóm người đi bên kia, dương đông kích tây, phối hợp với nhau. Thoạt nhìn
rất bài bản chuyên nghiệp, làm cho phụ huynh nhìn thấy vui mừng đến cực điểm,
thiếu chút nữa cảm động rơi lệ.
Nhưng chờ đến lúc thực sự thực hiện, liền hoàn toàn thay đổi.
Lạc đường rồi, quá cẩn thận đề phòng đối thủ đánh lén, bất ngờ
hốt hoảng, ngộ thương đồng đội, vất vả lắm mới gặp được kẻ địch, lại bởi vì
kinh nghiệm chiến quá ít, đánh mãi đánh mãi cuối cùng lăn lộn thành một đoàn,
chiêu thức gì đó đều quên hết, chỉ còn biết ngốc nghếch đưa tay cướp vòng.
Địa điểm thi đấu là khu rừng nhỏ trong trường, phụ huynh đều ngồi
trong thính phòng, thông qua quả cầu ma pháp truyền về hình ảnh, xem trực tiếp.
Một màn này làm cho
phụ huynh xem đến ngơ người, một chút cũng không vui mừng nổi, chỉ muốn che mặt
giả bộ không biết những đứa nhỏ ngu ngốc này, đó tuyệt đối không phải con ruột
của mình.
Ở một góc nào đó trong rừng.
Đường Đường không hoạt động gì mấy, bởi vì cậu được phân công
nhiệm vụ trông coi con tin, tránh cho chúng được người của đội trắng cứu đi.
“Con tin” hoặc nên nói là gà, vịt.
Bởi vì chúng đều không phải là người thật, mà là gà vịt nhà bếp
gửi đến, tạm thời đóng vai NPC.
Đường Đường vây đám gà vịt lại, vẽ một trận ma pháp, bày ra kết
giới đơn giản. Một khi ai đó đột nhập, cậu sẽ lập tức cảm nhận được.
Cho nên, khi đội trắng có người lén tới gần, chui vào bên trong
ôm lấy hai con gà trống béo chuẩn bị chạy đi thì Đường Đường đã kịp thời phát
hiện, lập tức lớn tiếng hô to: “Có người trộm gà! Có người trộm gà! Mau bắt
người đó lại!”
Người canh giữ “con tin” đương nhiên không chỉ có Đường Đường,
cậu vừa hô vừa nhắc nhở đồng đội đứng gần đội trắng, vội vàng đi bắt người.
Đội trắng trong nháy mắt rối loạn trận tuyến, con gà trong ngực
không ngừng giãy giụa, phía sau lại có người đuổi theo. Chúng vội vàng phản
bác, lời lẽ nghiêm túc chính nghĩa nói: “Bọn tớ không phải là kẻ trộm, bọn tớ
là anh hùng giải cứu con tin!”
“Quác! Quác ― ― “
Con gà trống kêu lên, giống như đang đáp lại lời của bạn nhỏ
kia, khiến cho cậu bé loài người đỏ mặt, vừa xấu hổ vừa luống cuống, nhịn không
được muốn ném gà trống cho đồng đội ôm.
Nhưng đồng đội lại bị dọa quay đầu bỏ chạy, còn hoảng sợ nói:
“Cậu, cậu đừng có tới đây, tớ sợ nó mổ tớ!”
Mắt gà trống lộ ra tia hung dữ, kịch liệt vẫy cánh, thật đúng là
muốn nhào về phía bạn nhỏ kia, sợ tới mức khiến nó liên tục lui về phía sau.
Đồng đội ôm gà tức giận đến xù lông: “Đây không phải gà, là con
tin, cứu chúng có thể lấy điểm!”
Điều kiện tiên quyết là, phải thuận lợi đưa con tin đến địa điểm
được chỉ định, không thể bị đội đen cướp lại. Ngược lại, đội đen giữ lại con
tin, số điểm thuộc về đội đen.
Hai bên đen trắng tranh đoạt lôi kéo, dẫn đến một trận đại chiến
cướp gà.
Giữa chừng còn phát sinh ra việc, gà chạy mất rồi, các bạn nhỏ
đuổi theo con gà, rồi bị gà trống chạy đuổi theo, oa oa hét lớn cục diện hỗn
loạn hài hước.
Trong thính phòng, phụ huynh nhìn nhau bật cười.
Chúng long đang ẩn nấp cũng nhịn không được cười. Đường Đường dễ
thương quá.
Đội đen nghiêm túc cướp lại gà và vịt, mặc dù đã bị cứu đi vài
con, nhưng phần lớn vẫn còn ở lại, xem như không tồi.
Đường Đường ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm con vịt lớn tròn vo
lông mịm màng, nhìn vẻ mặt ngây thơ của chúng nó, lảo đảo bước đi, kêu cạc cạc.
John cũng ngồi xổm xuống bên cạnh cậu, nghiêm túc hỏi: “Cậu phát
hiện ra vấn đề gì sao?”
Đường Đường cũng nghiêm túc không kém, nhỏ giọng đáp: “... Tớ
muốn ăn vịt quay rồi.” Cảm ơn các bạn đã theo dõi và đọc truyện tại TYT
John ngẩn ra, vừa muốn đứng dậy nói rằng đó là con tin, không
thể ăn.
Đường Đường đã thèm thuồng hồi tưởng lại, liếm liếm môi nói:
“Vịt quay vàng ươm, lớp vỏ bên ngoài giòn tan, thịt non mềm, cắn một miếng còn
có nước thơm thơm chảy ra... ...”
John nuốt nước bọt, lặng lẽ ngồi xổm trở lại, thèm ăn theo Đường
Đường nhìn chằm chằm vào vịt quay, ah không ... nhìn vào con vịt.
Con vịt lớn hoàn toàn không ý thức được sự nguy hiểm, vẫn còn
nhàn nhã đi dạo.
Các bậc ph ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.