Thần
nói, cần có ánh sáng, thế là đã có ánh sáng.
Ánh sáng
xua tan bóng tối và chiếu sáng tất cả mọi thứ.
Để cái lạnh
lẽo trở nên ấm áp.
Để con
người nhìn thấy nhau.
Nhìn thấy
thế giới xinh đẹp này.
Ngắm
nhìn màu sắc rực rỡ ngoài bóng tối.
Cho đến
hơn ba trăm năm trước.
Bóng tối
đột nhiên nuốt chửng tất cả mọi thứ.
Họ một lần
nữa trở lại trong bóng tối.
Vạn vật
sợ hãi.
Họ đã
nhìn thấy ánh sáng và làm thế nào họ có thể chịu đựng bóng tối một lần nữa.
Quỳ xuống
đất, khóc lóc, cầu xin Thần thương xót.
Phép lạ,
đã đến!
Một chùm
ánh sáng thiêng liêng chiếu xuống và phá vỡ bóng tối.
Thần
không bao giờ bỏ rơi họ.
Họ một lần
nữa chào đón ánh sáng.
Vui mừng
đến phát khóc.
Cảm ơn
thần Ánh Sáng.
Thần Ánh
Sáng chí cao vô thượng.
――Đây
chính là vở diễn của học viện Thần.
Tất cả
các diễn viên đứng trên sân khấu nở nụ cười chào khán giả. Bức màn đỏ thẫm lại
chậm rãi khép lại.
Những
tràng pháo tay nồng nhiệt vang dội thật lâu vẫn không dừng lại.
Khi vở diễn
kết thúc, khán giả khen ngợi màn biểu diễn, đồng thời cũng không nhịn được mà
bàn tán.
Bóng tối
ba trăm năm trước.
Tất cả bọn
họ đều còn quá trẻ, chưa từng trải qua đoạn lịch sử khủng khiếp đó.
Nhưng chỉ
cần đọc mô tả trong cuốn sách cổ đều đã cảm thấy dựng tóc gáy.
Mặt trời
sẽ không mọc lên, sự sống vĩnh viễn chìm trong bóng tối.
Tội ác
điên cuồng sinh sôi nảy nở.
Chỉ
riêng tưởng tượng thôi đã cảm thấy khó chấp nhận, chắc chắn sẽ phát điên, không
thể sống nổi.
Các bạn
học sinh vỗ ngực, may mắn thay, họ sống trong thời đại này, có thể có một cuộc
sống ổn định.
Đường Đường
nhỏ tuổi nhất trong số khán giả, lại không phải là con người, hiểu biết rất ít.
Cậu hiếu kỳ hỏi: “Sẽ không thấy mặt trời sao?”
Sớm đã
quen với việc mặt trời mỗi ngày đều mọc lên từ phía đông, chiếu ánh sáng xuống
vạn vật.
Cậu chưa
từng nghĩ đến việc, có một ngày mặt trời sẽ biến mất không thấy đâu nữa.
Một giáo
viên dạy môn lịch sử ở bên cạnh vừa hay tình cờ nghe thấy, mỉm cười trả lời: “Tất
nhiên, cho dù là cái gì, cũng không cách nào tồn tại vĩnh viễn. Nếu như bóng tối
chiến thắng ánh sáng vậy thì mặt trời sẽ không thể xuất hiện, chỉ có thể bị
chôn vùi.”
“Thần
thì sao? Thần có tồn tại vĩnh viễn không?” Sau khi Đường Đường xem xong vở diễn,
thứ cậu cảm thấy hứng thú nhất chính là Thần.
Giáo
viên hơi sững lại, chưa bao giờ nghe qua câu hỏi như vậy. Giáo viên lịch sự suy
nghĩ một chút rồi trả lời: “Trước khi con người xuất hiện thì Thần đã tồn tại
trong thế giới này. Sức mạnh của thần Ánh Sáng là điều mà chúng ta không thể tưởng
tượng, vượt trội hơn tất cả. Ta tin rằng Thần sẽ vĩnh viễn tồn tại, không bao
giờ biến mất.”
Đường Đường
gật đầu, như hiểu như không.
Giáo
viên hiền hòa nói: “Nếu em thấy hứng thú có thể đến thư viên để tìm đọc những
tài liệu có liên quan, ở đó có rất nhiều câu chuyện về Thần.”
Đường đường:
“Được ~”
Lễ hội kết
thúc viên mãn.
Đường Đường
nghe lời giáo viên lịch sử nói, chạy đến thư viện.
Trường
Lessenslow là một tòa lâu đài lớn, kiến trúc đa dạng, thư viện cũng rất lớn, đỉnh
ngọn tháp cao chót vót đêm vào tầng mây trên trời, bên trong là phong cách
Baroque điển hình, giá sách san sát nhau, xếp đầy các loại các kiểu sách khác
nhau, trên tường điêu khắc hoa văn thần bí hoa lệ.
Đỉnh giá
sách gần chạm đến trần nhà, với độ c ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.