Thằng
nhóc kia đang làm tổn thương con trai hắn!
Người thổi
sáo nhìn thấy vết thương trên cơ thể con trai mình, đôi mắt liền trở nên lạnh lẽo,
lập tức cầm lấy cây sáo, thổi khúc nhạc khống chế ý thức.
Hắn
không giỏi cận chiến, tiến lên ngăn cản căn bản là vô dụng, cho nên hắn lựa chọn
lợi dụng cái khác.
Những đứa
trẻ trong phòng giam giống như một con rối, từ từ đứng dậy, từng người một bước
ra rồi đi về phía Đường Đường và đứa trẻ kia.
Mục đích
của người thổi sáo rất đơn giản trực tiếp.
Đứa trẻ
tóc đỏ kia có thể sẽ bởi vì không muốn làm tổn thương những người khác mà bó
tay bó chân, sức chiến đấu giảm xuống, hoặc giả cho dù đứa bé tóc đỏ không để
tâm thì những đứa trẻ kia cũng sẽ trở thành thức ăn của con trai hắn, để nó
thành công hồi sinh, tăng cường thực lực, không đến mức bị đè ra đánh.
Có điều,
hành vi này của hắn khiến cho Đường Đường thấy rất không vui.
Cậu tức
giận đẩy đứa trẻ ra, bất mãn nhìn người thổi sáo, nói: “Tại sao anh lại không
tuân thủ quy tắc trò chơi như vậy chứ? Bọn ta bên này vẫn chưa chơi xong.”
Đường Đường
dậm chân, bởi vì tức giận mà không thu lại lực đạo, trong nháy mắt mặt đất lõm
xuống một cái hố hình dấu chân nhỏ, đáng yêu lại bạo lực.
Sau đó,
cậu vứt lại đối thủ của mình và lao về phía người thổi sáo.
Đứa trẻ
cứng nhắc bò dậy, đuổi theo sát phía sau.
Người thổi
sáo nhìn chằm chằm, đứa bé với mái tóc đỏ rực rỡ trong chớp mắt đã xuất hiện
trước mặt mình.
Nhanh đến
khó tin, tuyệt đối không phải tốc độ mà con người có thể có. Cho nên vừa rồi
lúc đối chiến, đứa bé vẫn chưa hề dùng toàn lực!
Người thổi
sáo vẻ mặt kinh hãi, cả người lạnh như băng.
Hắn
không có bất kỳ thời gian phản kích nào, vừa nhìn thấy Đường Đường đến gần, cây
sáo đã bị đánh rơi xuống đất.
Bởi vì
quá khiếp sợ, hắn thậm chí không chú ý tới, phía sau Đường Đường mọc ra một đôi
cánh rồng.
Tiếng
sáo dừng lại, những đứa trẻ một lần nữa ngã xuống đất và ngủ thiếp đi.
Đứa trẻ
không được bổ sung máu thịt, lại bị Đường Đường đánh cho một trận, càng ngày
càng yếu, cả người khí đen lượn lờ, giống như oán linh bò ra từ phim kinh dị.
Động tác
của nó cứng ngắc chậm chạp, trên cánh tay còn có dấu vết bị cháy bỏng do quả cầu
ánh sáng mà Đường Đường ném ra.
...... Sắp
biến trở lại thành thi thể rồi.
Đáy mắt
đứa trẻ trào dâng lên một vẻ không cam lòng mãnh liệt.
Nó nhìn
chằm chằm vào người thổi sáo và nói: “Cha, con đói, đói...”
Người thổi
sáo nắm chặt lấy mu bàn tay của mình, vừa rồi bị Đường Đường đơn giản vỗ một
cái mà xương hắn đã gãy rồi, đau đến lỗi đổ mồ hôi lạnh.
Hắn không
tập trung đáp một tiếng, kiêng kỵ nhìn Đường Đường.
Nhưng
không nghĩ rằng, nguy hiểm thực sự đến từ con trai của mình.
Đứa trẻ
dữ tợn nhào tới, ngoạm lấy cánh tay hắn, xé rách máu thịt, vội vàng nuốt xuống.
Người thổi
sáo kêu lên thảm thiết, che vết thương đẫm máu, không dám tin nhìn con trai.
Khóe miệng
nó đầy máu, lặp lại: “Cha, con đói... ...”
Rõ ràng
còn muốn tiếp tục cắn nuốt thịt của hắn.
Đường Đường
đứng ở một bên, cũng rất ngơ ngác, trên khuôn mặt nhỏ bé tràn đầy kinh ngạc,
không chút nhúc nhích.
Một miếng
thịt đối với người phục sinh mà nói hiển nhiên là không đủ.
Đứa trẻ
còn muốn tiếp tục cắn, nhe nanh giơ vuốt nhào tới.
Người thổi
sáo thử cố gắng đánh thức tâm trí của con trai mình: “Ta là cha con đây, con
không nhận ra ta sao?”
Đứa trẻ
Tiểu vẻ mặt lạnh lùng, đáy mắt không có chút tình cảm quen thuộc nào, chỉ biết
đến việc ăn.
Người thổi
sáo không muốn làm tổn thương con trai mình, lại bị cắn hai cái, máu chảy càng
nhiều hơn, sắc mặt tái nhợt.
Không
bao lâu sau, sức lực của đứa trẻ đã cạn kiệt, vào lúc thiếu chút nữa thì lại cắn
người thổi sáo, mặt nó ập xuống đất, răng bị ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.