Samuel quả nhiên cắt một miếng thịt hươu lớn đặt vào đĩa cho
Sean, sau đó lại cắt một miếng cho Lloris.
Sean vốn đang nghếch miệng mỉm cười, dùng dao nĩa bạc cắt thịt,
tâm trạng rất tốt, nhưng vừa nhìn Lloris cũng có, sắc mặt lập tức tối đen, bất
mãn.
Samuel đã sớm đoán được sẽ như vậy nên chặn trước, nói: “Mau ăn
đi, đợi lát nữa nguội rồi sẽ không ngon nữa.”
Đúng là như vậy, Sean cũng không muốn miếng thịt Samuel cho hắn
trở nên mất ngon. Hắn có chút không cam lòng nhìn thoáng qua đĩa của Lloris, so
sánh một hồi, cảm thấy miếng thịt của mình lớn hơn, hơn nữa Samuel chỉ vì có
qua có lại nên mới cắt thịt cho Lloris, không giống như mình, không làm cái gì
cả nhưng vẫn được Samuel chú ý tới. Samuel quả nhiên thích mình hơn, thích mình
nhất. Lloris chẳng là gì cả!
Nghĩ như vậy, tâm trạng của Sean liền tốt lên, xấu xa khinh
thường trừng mắt nhìn Lloris một cái rồi say sưa ăn thịt Samuel cắt cho hắn.
Lloris cúi đầu, chậm rãi cắt thịt hươu thành từng miếng nhỏ, bỏ
từng chút một vào miệng, tinh tế nếm thử mùi vị, dáng vẻ rất quý trọng.
Hai thiếu niên Ma Vương dung mạo giống nhau, nhưng khí chất lại
hoàn toàn trái ngược nhau.
Lloris quý phái nhã nhặn, nhất cử nhất động đều lộ ra phong thái
vương tộc, lễ nghi trên bàn ăn hoàn hảo, nhìn rất vui mắt. Nếu không phải đang
ở ma giới, quanh thân hắn ma khí lượn lờ, có cặp sừng tượng trưng cho ác ma thì
chỉ sợ không ai sẽ nghĩ đến hắn và ác mà có chút liên hệ nào.
Sean thì tương đối tùy ý, càng lộ rõ tính cách ác ma, chỉ quan
tâm đến cảm nhận của bản mình, không đặt ra cho mình những quy tắc phiền phức,
động tác ăn uống tiêu sái tùy ý, nhưng không hề thô lỗ, mà là làm cho người ta
có cảm giác đang tận hưởng món ăn, cũng rất vui mắt.
Sean ăn được một nửa, chợt nghĩ tới cái gì đó, bắt đầu điên
cuồng thêm thức ăn cho Samuel, làm cho cái đĩa trước mặt cậu rất nhanh chất
thành một ngọn núi nhỏ.
Samuel ngạc nhiên ngăn cản: “Dừng, nó sắp đổ xuống rồi!”
Sean hừ một tiếng: “Yên tâm, ta gắp còn lâu mới đổ.”
Nói xong còn chất cao thêm một chút, rung rung lay động, nhưng
giống như lời nói chắc chắn của hắn, quả thật không đổ xuống.
Samuel có chút không còn gì để nói, bắt đầu tiêu diệt ngọn núi
nhỏ trước mắt.
Thân là rồng con, lượng thức ăn của cậu không nhỏ, giải quyết
đĩa thức ăn này rất nhẹ nhàng.
Sean nhìn Samuel ăn thịt mình tự tay cắt, ăn món ăn mình tự tay
gắp trong lòng rất thỏa mãn, hào hứng, hắn còn không quên khoe khoang khiêu
khích Lloris: “Samuel là bạn của ta, cậu ta thích nhất ta, nhìn cũng không muốn
nhìn ngươi một cái, ăn xong rồi thì nhanh chóng cút!”
Giọng điệu vô cùng ác liệt không khách khí, Samuel không khỏi
nhíu mày, ngăn cản Sean, quay đầu nhìn về phía Lloris.
Lloris rũ mắt xuống, khóe môi cong lên một chút, cảm giác như
đang cười, lại giống như không phải. Hắn dường như nhận ra ánh mắt quan tâm của
Samuel, ngẩng đầu không thèm để ý nói: “Không sao, ta đã quen rồi, hắn vẫn luôn
như vậy.”
Ngữ khí bình thản ôn hòa, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng nhìn thế nào
cũng có cảm giác nhẫn nhịn khi bị bắt nạt quen rồi, có chút đáng thương.
Nếu lúc này Milton có mặt ở đây chắc chắn sẽ bị sốc đến chết.
Chiêu giả bộ đáng thương này không phải mị ma bọn họ thường xuyên dùng sao? Ma
Vương Lloris vậy mà cũng... ... còn sử dụng điêu luyện như vậy?!
Không thể không nói, chiêu này rất hữu dụng.
Samuel nhất thời có chút đau lòng, tính cách tốt như Lloris,
nhiệt tình giúp đỡ, lại bị Sean một mực nhắm vào. Tuy rằng nhìn quan hệ hai anh
em bọn họ vốn không tính là rất hòa thuận, nhưng Sean bởi vì cậu mà mắng
Lloris, cậu sẽ cảm thấy mình cũng có một phần trách nhiệm.
Cậu thẳng thắn giải thích: “Sean nói lung tung đấy, ta không
phải không muốn nhìn thấy ngươi, tôi cũng xem ngươi là bạn bè.”
Lloris còn chưa có phản ứng gì, Sean đã tức chết trước.
“Không được! Ta không cho phép! Hắn không phải bạn ngươi!” Sean
cắn răng, vẻ mặt nóng nảy hung ác. Hắn dùng sức trừng mắt nhìn Samuel, giống
như Samuel đã nói ra lời nói cực kỳ ác độc, ma khí không ngừng cuộn trào.
Samuel nghĩ rằng Sean sẽ đánh mình, nhưng hắn trừng mắt một hồi,
rồi mạnh mẽ quay đầu và lao về phía Lloris.
Lloris không có bất kỳ động tác phòng bị né tránh nào, mà buông
nĩa bạc xuống,
bỗng
nhiên quay đầu cười nhạt với Samuel, ôn hòa nói: “Tôi nhớ là, lúc trước ngươi
từng nói thích tính cách của ta hơn, đúng không?”
Sean đột nhiên dừng lại, giống như bị cái gì đó cưỡng ép khống
chế.
Lloris tiếp tục: “Ngươi nói Sean nóng nảy tự luyến, tính khí
không tốt cho nên càng thích tính cách nhẹ nhàng của ta hơn.”
Hắn giống như bị Sean tổn thương, muốn nhận được sự công nhận từ
người khác, muốn biết rằng mình cũng được yêu thích.
Sean cũng nhìn chằm chằm Samuel, tay nắm chặt, căng thẳng chờ
đáp án của Samuel. Hắn không cần nghe Lloris nói lung tung, hắn muốn chính tai
nghe Samuel nói.
Bầu không khí như đóng băng, có chút gay go.
Những lời này đúng là Samuel đã từng nói, nhưng cậu cảm thấy nếu
lúc này gật đầu Sean nhất định sẽ đau lòng, mà nếu phủ nhận thì Lloris sẽ buồn.
Samuel nhất thời có chút khó xử, suy nghĩ xem nên nói như thế
nào mới tốt.
Nhưng không lập tức phủ nhận, cũng có nghĩ là thầm thừa nhận.
Đó là cách lý giải của Sean đối với sự im lặng này. Samuel thích
Lloris hơn hắn.
Sắc mặt hắn âm trầm, đôi mắt đỏ tươi biến thành màu đỏ sậm như
máu ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.