Chương Hồi đi rồi, Lý Hưởng nhìn nhìn sắc mặt âm trầm của
Tiêu Thư Dương, vô cùng cẩn thận nói: “Tổng giám đốc Tiêu, bắt đầu từ sáu tháng
cuối năm ngoái, lợi nhuận của cửa hàng chúng ta vẫn luôn trượt dốc, bây giờ…”
“Anh muốn nói gì? Muốn bán Giáp Thiên Hạ cho Phú Hữu?” Tiêu
Thư Dương gắt gỏng ngắt lời hắn ta.
Lý Hưởng thấy phản ứng của anh ta lớn như thế liền nhanh
chóng sửa miệng: “Đương nhiên không phải, tôi… Ý của tôi là, giám đốc Tôn bên
kia cũng không thể cung cấp hàng hóa ổn định cho chúng ta, dù sao chúng ta cũng
phải tìm một nhà máy cung ứng càng thích hợp hơn, về điểm này Phú Hữu rất thích
hợp. Chúng ta không bán Giáp Thiên Hạ thì cũng có thể để sản phẩm của Phú Hữu
bọn họ trong cửa hàng, dù sao định vị cửa hàng chúng ta vốn dĩ cao cấp hơn so
với cửa hàng kinh doanh trực tiếp của cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ. Tổng
giám đốc Tiêu, vì rất nhiều nhân viên trong cửa hàng, anh suy xét một chút đi!”
Tiêu Thư Dương cười lạnh, đánh giá hắn ta: “Chương Hồi cho
anh bao nhiêu chỗ tốt hả?”
Đầu Lý Hưởng lắc như đánh trống bỏi: “Không có, oan uổng mà.
Tổng giám đốc Tiêu, tôi cũng là…”
“Đủ rồi, mặc kệ Giáp Thiên Hạ có bị bán hay không thì phần
của anh cũng sẽ không thiếu!” Tiêu Thư Dương sốt ruột đứng lên, cầm chìa khóa xe
rồi đi mất.
Anh ta đi thẳng tới nhà máy sản xuất TV thành phố Phụng Hà.
Một bộ phận nhân viên có tin tức linh thông trong nhà máy đã
nghe nói tới việc giám đốc Tôn có ý định bán nhà máy, lòng người hoang mang,
không còn tâm trạng làm việc, một đám người đều tìm gặp giám đốc Tôn. Cả nửa
ngày văn phòng của giám đốc Tôn không hề có lúc nào yên tĩnh.
Nhìn thấy Tiêu Thư Dương, ông ta xoa xoa gương mặt mệt mỏi,
không còn hơi sức hỏi: “Sao em lại tới đây?”
Tiêu Thư Dương hơi buồn hỏi: “Em nghe chị hai nói đã vài
ngày rồi anh không về nhà.”
Giám đốc Tôn vẫy vẫy tay nói: “Xong đợt bận rộn này anh sẽ
về, anh có gọi điện thoại nói qua với chị hai em rồi. Hôm nay em tới đây có
chuyện gì?”
Tiêu Thư Dương mím môi, không đáp lại câu hỏi: “Anh rể, anh
không thể cứ thế rời đi sao? Chức vụ giám đốc này ai thích làm thì cứ để họ làm
đi.”
Những người ở bên ngoài đó nói toàn những lời khó nghe, nói
cái gì mà anh rể anh ta bán nhà máy chạy trốn, lấy chức quyền mưu cầu việc
riêng. Đúng là bây giờ có không ít giám đốc như vậy, nhưng anh rể anh ta không
phải người như thế, mọi người cùng nhau làm việc mười hai mươi năm rồi, anh rể
anh ta là người như thế nào không lẽ bọn họ không rõ sao?
Giám đốc Tôn trò chuyện với anh ta: “Ngồi đi. Có chuyện gì
rồi, sao lại tức giận nhiều như vậy?”
Tiêu Thư Dương rầu rĩ ngồi xuống đối diện ông ta, không nói
gì.
Giám đốc Tôn buồn cười nhìn anh ta: “Chức vụ giám đốc này
anh cũng làm nửa đời người rồi, cũng gọi là đến nơi đến chốn. Không có ai hiểu
rõ tình hình trong nhà máy hơn anh, tùy tiện cử một người tạm thời tới đây thu
dọn chỗ này càng dễ dàng phạm sai lầm. Nào nói cho anh rể biết, hôm nay ai đã
chọc cậu em vợ nhà chúng ta tức giận hả?”
Nghe thấy xưng hô quen thuộc đã lâu không được nghe, Tiêu
Thư Dương hơi ngẩn ra, từ sau khi anh ta thành niên, mọi người đều nói anh ta
là người lớn rồi, không cần gọi anh ta như thế nữa sẽ khiến người ta chê cười,
vì thế anh rể cũng không gọi anh ta như thế này nữa. Bây giờ đột nhiên nghe
thấy, nó gợi lên trong trí ức sâu thẳm của anh ta những ký ức đã bị lãng quên,
mặt trời chiều ngả về tây, ráng chiều nhuộm màu hồng lên nửa bầu trời, anh rể
nắm tay anh ta về nhà, hỏi cậu em vợ hôm nay đi học trong trường có gì xảy ra
không, nếu anh ta bị bắt nạt, anh rể sẽ dẫn anh ta đi cửa hàng nhỏ bên đường
mua một cây kem, năm xu kẹo trái cây, đều là những niềm vui không đong đếm được
khi còn nhỏ. Khi đó lưng anh rể còn thẳng tắp, tóc đen nhánh, chỉ cần một tay
là có thể dễ dàng bế anh ta lê ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.