Sáng ngày 24 tháng 5, Chương Hồi vừa đến văn phòng, trợ lý của anh ta bước tới ấp úng: "Anh Chương, hôm nay..."

Người nọ còn chưa kịp nói gì thì điện thoại trên bàn đột ngột reo lên.

Chương Hồi khoát tay rồi đi nghe điện thoại, sau khi nói được vài câu, sắc mặt Chương Hồi thay đổi rõ rệt, anh ta cúp điện thoại trong nháy mắt.

Thấy vậy, trợ lý run lẩy bẩy, nắm chặt tờ báo trên tay, không biết nên mở miệng nói gì, không ngờ Chương Hồi nhướng mày liếc cậu ta một cái: "Báo của ngày hôm nay đâu rồi? Nhật Báo Vân Trung đâu!"

Trợ lý ba chân bốn cẳng đưa tờ báo: "Đây ạ!"

Chương Hồi nhanh chóng mở tờ báo ra, đập vào mắt anh là một dòng tiêu đề giật gân "Đồ gia dụng Phú Hữu bán số lượng có hạn với giá cực sốc, chỉ 1988 tệ có ngay TV 18 inch...", giá của TV màu 18 inch ở nhà máy điện gia dụng Phụng Hà và cửa hàng bách hóa đều như nhau, giá chỉ hơn cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ 200 tệ. Bên cạnh đó, các sản phẩm chủ lực khác cũng không ngoại lệ, tất cả đều vượt so với giá thị trường, cái này rẻ hơn cái kia, sản phẩm đắt nhất cũng chỉ hơn 1000 tệ, rẻ hơn giá thị trường.

Chương Hồi tức giận siết chặt tay, mím môi, nghiến răng nặn ra vài từ: "Diệp Mạn, được lắm."

Trợ lý thấy anh ta thở dốc, cậu ta cũng không dám thở mạnh.

Tệ hơn nữa, đột nhiên cửa phòng làm việc bị đẩy mạnh, Takahashi Yu bước vào, đập mạnh tờ báo lên bàn, ông ta chống hai tay lên bàn rồi cúi đầu nhìn Chương Hồi: "Nhìn chuyện tốt mà anh làm đây này!"

Chương Hồi vội vàng đứng dậy, khom người đáp: "Ông Takahashi, ông cho tôi thêm ít thời gian, tôi sẽ nghĩ cách giải quyết chuyện này nhanh nhất có thể."

Takahashi Yu nhìn anh ta chằm chằm: "Tốt nhất là như thế, bằng không tôi và anh cũng không thể đến trụ sở chính giải thích đâu đấy."

Vừa dứt lời, ông ta tức giận bỏ đi cũng không nhìn Chương Hồi lấy một lần.

Chương Hồi nhắm mắt lại, ngồi xuống ghế, trợ lý lúng túng nhìn anh ta: "Tổng giám đốc Chương..."

Chương Hồi giơ tay ra hiệu cho cậu ta đừng nói nữa, sau đó cầm điện thoại lên và nhanh chóng bấm số của Diệp Mạn.

Vài giây sau, điện thoại được bắt máy, giọng nói lịch sự của Diệp Mạn từ bên kia truyền đến: "Xin chào, tôi là Diệp Mạn của cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ đây!"

Chương Hồi hít sâu mấy bận, kìm nén cảm xúc tức giận, nhếch môi cười nói: "Cô Diệp, cô làm như này có thấy ổn không?"

Diệp Mạn nhận ra giọng nói của anh ta, biết anh ta đang hỏi tội, khẽ cười đáp: "Thì ra là tổng giám đốc Chương, anh nói vậy là có ý gì, tôi nghe không hiểu gì cả?"

Không hiểu hay giả ngu? Thiếu chút nữa là Chương Hồi phát điên lên, nhưng anh ta vẫn không quên anh ta vẫn đang gọi điện thoại giải quyết vấn đề chứ không phải để trút giận.

Sau một lúc thì cũng bình tĩnh lại, anh ta nói tiếp: "Tổng giám đốc Diệp, chúng ta đều là người khôn ngoan nên không cần phải nói lòng vòng, Đinh Phú Quý là người của các cô, Nhật Báo Vân Trung ngày hôm nay cũng được các cô sắp xếp đúng không, các cô không làm theo hợp đồng thì đó là chuyện không tốt đâu."

Diệp Mạn nghe thấy thế liền mỉm cười: "Tổng giám đốc Chương, anh suy nghĩ nhiều quá. Anh đang nói đến chuyện Nhật Báo Vân Trung hôm nay sao, tôi cũng vừa mới đọc, tổng giám đốc Chương dựa theo hợp đồng mà làm, nếu đối phương vi phạm hợp đồng, tổng giám đốc Chương có thể yêu cầu bồi thường tổng thiệt hại tương ứng, nếu bên kia không hợp tác, tổng giám đốc Chương có thể ra tòa dùng pháp luật để bảo vệ quyền lợi của mình."

Chương Hồi hiểu những gì anh ta nghe thấy, trong chốc lát, máu trong người anh ta sôi sùng sục, anh ta cắn môi nói tiếp: "Tổng giám đốc Diệp, cô làm như thế này quả thật không tuân theo quy tắc rồi đấy, nếu chuyện này bị đồn ra ngoài, danh tiếng của tổng giám đốc Diệp hẳn sẽ bị ảnh hưởng."

Diệp Mạn buồn cười, hỏi bằng chất giọng mỉa mai: "Tổng giám đốc Chương, thương trường như chiến trường, từ khi nào mà kinh doanh không dựa vào năng lực mà lại dùng đạo đức và ngòi bút làm vũ khí thế? Nói đến quy tắc lại càng nực cười, ai là người đặt ra quy tắc vậy? Kẻ mạnh đặt ra à. Sao anh không nói đến quy tắc lúc các anh giấu chuyện Phi Tuyết, trực tiếp đến huyện để gây áp lực buộc tôi phải thỏa hiệp? Tổng giám đốc Chương, tôi không ngờ anh lại ngây ngô như thế đấy!"

Câu cuối cùng khiến sắc mặc Chương Hồi tái xanh, khó chịu.

Chính anh ta là người đã lỡ miệng và vội vàng nói những lời thiếu khôn ngoan như thế. Thật vậy, thương trường là chiến trường không khói lửa, người chết hoặc ta chết, không bàn đạo lý, chỉ bàn lợi ích.

Chương Hồi quả nhiên là một con cáo già, anh ta nhanh chóng ổn định tinh thần, nén cơn giận rồi bình tĩnh đáp lại: "Tổng giám đốc Diệp, cô đưa ra điều kiện đi, tôi phải làm gì thì cô mới bằng lòng dừng lại? Chúng tôi sẽ trả lại tất cả đại lý lại cho các cô, thấy thế nào? Bên cạnh đó còn có điều kiện khác, tổng giám đốc Diệp có thể đề nghị, chúng ta không có thù sâu hận lớn gì, tất cả đều có thể thương lượng."

Diệp Mạn gần như muốn cho anh ta một tràng pháo tay.

Hiện nay giá hàng hóa tăng mạnh, các đại lý không hài lòng về việc tăng giá và đang phản hồi ý kiến, lúc này Chương Hồi lại nói sẽ trả lại đại lý cho Lão Sư Phụ, không chỉ bán được lợi cho mình mà còn trút bỏ được gánh nặng, quả thật là một kế hoạch hay.

Cô mỉm cười đáp: "Cảm ơn lòng tốt của tổng giám đốc Chương, nhưng cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ là bên ngoài cuộc, tôi không hiểu anh nói gì cả, tôi cũng không giúp

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play