Diệp Mạn nhìn thấy dáng vẻ thị trưởng Mao căng thẳng, tranh
thủ thời gian giải thích rõ ràng: "Không phải, thị trưởng Mao, là năm sau
nhà máy chúng tôi muốn tiến hành nâng cấp công nghệ sản xuất, cần một nguồn
vốn, trước mắt trong nhà máy đang khá ít, tôi muốn tìm ngân hàng vay vốn."
Thị trưởng Mao nửa tin nửa ngờ, chuyện này đâu chỉ là cần
một nguồn vốn, đây là muốn đánh cược tất cả vốn liếng của cửa hàng đồ điện
Lão Sư Phụ.
Đi một vòng trong phòng làm việc, thị trưởng Mao tỉnh táo
lại, hỏi Diệp Mạn: "Cô định vay bao nhiêu tiền?"
Diệp Mạn đưa ngón trỏ ra, khi thị trưởng Mao sắp thở phào,
đột nhiên nói: "Một trăm triệu."
Thị trưởng Mao vừa bưng ly nước lên uống một ngụm, bị đáp án
này kích thích không nhẹ, bị sặc ho khan không ngừng, sau một lúc mới ổn, không
dám tin nhìn cô: "Cô vừa nói bao nhiêu?"
Diệp Mạn cười cười: "Thị trưởng Mao, một trăm triệu,
nếu không được, chín mươi ngàn, hoặc là tám mươi ngàn cũng được."
Nếu chỉ là mượn mấy trăm hay mười ngàn, cô có nhiều đồ thế
chấp như vậy, hoàn toàn không cần cố ý tìm đến thị trưởng Mao giúp đỡ.
Thị trưởng Mao bó tay rồi, để ly xuống, chống hai tay lên
bàn, nghiêm túc nhìn Diệp Mạn: "Nhiều như vậy? Cô muốn làm gì mà cần
nhiều tiền như thế?"
Diệp Mạn đã sớm chuẩn bị xong lý do: "Muốn chuẩn bị
thay đổi dây chuyền sản xuất, thuê thêm nhiều công nhân, mở rộng quy mô,
quảng cáo, tranh thủ để sang năm tên tuổi của cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ
nổi danh cả nước."
Nghe làm sao cũng thấy không đáng tin.
Mấy năm nay thị trưởng Mao xử lý nhiều nhà máy phá sản đóng
cửa, lòng còn sợ hãi, nghe nói như thế, tranh thủ thời gian khuyên cô:
"Tôi nói tiểu Diệp này, cô phải nghĩ kỹ lại, cửa hàng đồ điện Lão Sư
Phụ kinh doanh khá ổn, cô không cần phải mạo hiểm như vậy, từ từ từng bước
một. Cô đánh cược một lần lớn như thế, lỡ xảy ra vấn đề sẽ không có lời."
Diệp Mạn cười khổ một cái nói: "Thị trưởng Mao, coi như
tôi nghĩ như thế, người khác cũng sẽ không cho tôi cơ hội này. Báo chí một hai
tháng gần đây ngài đã xem qua, số lượng thị trường cửa hàng đồ điện Lão Sư
Phụ của chúng tôi bị Phú Hữu và Giáp Thiên Hạ cướp đi không ít, nếu tôi không
hành động, vậy cũng chỉ có thể chờ bị cướp sạch. Thị trưởng Mao, tôi cũng không
muốn ngài khó xử, nhà máy chúng tôi, có thiết bị, còn có hơn hai mươi cửa hàng,
nếu có một ngày cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ thật sự không kinh doanh được
nữa, có những thứ này thêm sản phẩm đồ điện gia dụng trong nhà máy chưa bán
hết, ngân hàng cũng sẽ không bị lỗ, ngài giúp tôi một chút đi."
Bởi vì vay mượn quá nhiều tiền, nếu cô tùy tiện tới ngân
hàng, ngân hàng rất có thể sẽ không đồng ý, bởi vậy Diệp Mạn mới tìm thị trưởng
Mao làm người trung gian, có ông ta ra mặt thì khoản vay này sẽ dễ hơn rất
nhiều.
Chuyện này liên quan đến số tiền quá lớn, thị trưởng Mao
không trả lời Diệp Mạn ngay, chỉ là xoa trán rồi nói: "Cô để tôi nghĩ
lại."
Diệp Mạn thấy ông ta thật sự rối rắm, cô ước lượng một chút
rồi nói ra: "Thị trưởng Mao, nếu việc này quá khó khăn thì thôi vậy. Tôi
tìm đến ngân hàng ở Phụng Hà, hỏi xem có được không."
Thị trưởng Mao nghe xong lời này, tranh thủ thời gian gọi
lại cô: "Đừng nóng vội, cô để cho tôi nghĩ một lúc."
Nếu Diệp Mạn đến Phụng Hà tìm ngân hàng, nguồn vốn lớn như
thế, rất có thể ngân hàng cũng sẽ không đồng ý, nên sẽ tìm người chút địa vị
ra mặt làm cầu nối mới có thể thành công. Đến lúc đó, bên Phụng Hà giúp cô
nhiều như vậy, với tính cách ân oán rõ ràng của cô, thì sẽ có qua có lại với đối phương. Lúc đầu sau những gì xảy ra
với Phú Hữu, Diệp Mạn đã không còn đánh giá cao huyện Trường Vĩnh nữa, phân
xưởng xây ở Phụng Hà, văn phòng chính cũng đặt ở Phụng Hà, dây chuyền sản xuất
máy điều hòa không khí cũng sắp xếp ở Phụng Hà, cô cũng ít khi trở về. Khó có
được một lần cô xin giúp đỡ từ trong huyện, lại lấy ra tài sản cố định làm thế
chấp, nếu trong huyện kh� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.