Khi nhận được cuộc gọi của Chương Hồi, Diệp Mạn hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn thân thiện nói: "Xin chào tổng giám đốc Chương, hôm nay anh có chuyện gì mà lại gọi cho tôi vậy? Chuyện lần trước à? Lần trước xảy ra chuyện gì nhỉ? Gần đây nhiều chuyện xảy ra quá, xem trí nhớ của tôi này..."

Chương Hồi cũng không ngạc nhiên khi nghe Diệp Mạn nói vậy. Ba tháng trước anh ta đã tìm Diệp Mạn, hy vọng Phú Hữu có thể nhập cổ phần vào Lão Sư Phụ, nhưng sau đó lại không có tin tức gì. Đôi khi không có hồi âm cũng là một câu trả lời. Những thương nhân trong nước này, từ Giáp Thiên Hạ đến Lão Sư Phụ, đôi khi rất khó hiểu, để tiền đấy mà không muốn lấy, không biết đang nghĩ gì.

Chương Hồi cũng muốn giữ thể diện, nếu Diệp Mạn không nhớ, anh ta sẽ không nhắc đi nhắc lại: “Không nhớ thì thôi vậy, hôm nay tôi gọi điện cho tổng giám đốc Diệp là vì có chuyện muốn nói cho tổng giám đốc Diệp."

Mặt Diệp Mạn không có biểu tình gì, nhưng ngữ khí lại tỏ ra rất tò mò: "Ồ, có chuyện gì vậy?"

Có lẽ là bởi vì ở nước ngoài nhiều năm, Chương Hồi rất thẳng thắn, vừa mở miệng đã nói luôn: "Cô đã xem tin tức của Nhật Báo Vân Trung hôm nay rồi phải không? Phó giám đốc Ngôn đang muốn tìm biện pháp đè ép tin tức này xuống."

Hay lắm! Diệp Mạn nhất thời không biết nên nói gì cho phải, Chương Hồi vừa nói đã bộc lộ khuyết điểm của mình, điều này thực sự nằm ngoài dự đoán của cô. Sau khi suy nghĩ vài giây, Diệp Mạn không giả vờ hồ đồ nữa, chậm rãi nói: “Anh nói về vụ hỏa hoạn à, phó giám đốc Ngôn làm thế cũng coi như là một cách để giải quyết vấn đề.”

Bây giờ các kênh truyền thông tương đối đơn lẻ, không giống mạng lưới internet cực kỳ phát triển đời sau, tất cả mọi người đều là nguồn tin tức, mọi người có thể từ các kênh khác nhau có thể biết được các thông tin của quốc gia và thậm chí là tin tức toàn cầu. Hiện tại chỉ cần xử lý truyền thông, chuyện này cũng chỉ truyền bá trong phạm vi nhỏ của thành phố Bình Thông, các tỉnh khác hầu như không có bao nhiêu người biết.

Chương Hồi từng bước dụ dỗ: "Đúng vậy, nếu phó giám đốc Ngôn thuyết phục được truyền thông không đưa các tin tức liên quan, thì chuyện này rất nhanh sẽ chìm xuống đáy biển. Tôi tin là tổng giám đốc Diệp cũng không muốn nhìn thấy việc này.”

Bây giờ Diệp Mạn mới hiểu được ý đồ của Chương Hồi. Cô không phủ nhận, mà bình tĩnh hỏi: "Đúng là như vậy, tổng giám đốc Chương có ý tưởng gì không?”

Chương Hồi cười nói: "Tôi làm gì có ý tưởng gì chứ, nghe nói tổng giám đốc Diệp có quan hệ rất tốt với truyền thông, tôi tin là cô sẽ có biện pháp. Tôi chỉ thông báo cho tổng giám đốc Diệp một chút thôi, dù sao thì mục đích của chúng ta là giống nhau mà.”

Người này không biết là quá tự tin hay là vì nguyên nhân khác, loại chuyện châm ngòi thổi gió như thế này cũng làm rất thoải mái, không kiêng dè một chút nào.

Diệp Mạn cũng chậm rãi nói: "Tôi hiểu rồi, cảm ơn tổng giám đốc Chương đã cố ý nói cho tôi biết những điều này.”

Chương Hồi nghe được câu trả lời thì có vẻ rất hài lòng, nhanh chóng cúp điện thoại: "Vậy tôi sẽ không quấy rầy tổng giám đốc Diệp nữa, gặp lại sau.”

Diệp Mạn cũng nói một tiếng "gặp lại sau", sau đó thả ống nghe xuống, chống cằm chậm rãi suy nghĩ.

Chương Hồi gọi điện thoại cho cô, rõ ràng là muốn lợi dụng cô để hoàn toàn đánh đổ Phi Tuyết đây mà. Phó giám đốc Ngôn muốn đem chuyện này đè xuống, anh ta liền ám chỉ cô tìm truyền thông đưa tin rộng rãi, tốt nhất là đem chuyện này nháo đến tất cả mọi người đều biết.

Anh ta nói một câu cũng không sai, đối với chuyện về điều hòa Phi Tuyết, lập trường của bọn họ đúng là giống nhau. Nhưng anh ta đánh giá sai một điều là, Phi Tuyết nửa sống nửa chết mới càng phù hợp với lợi ích chung của cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ. Nếu như không phải Phi Tuyết tự mình xảy ra loại vấn đề này, Diệp Mạn cũng sẽ không ra tay với Phi Tuyết.

Anh ta muốn lợi dụng Lão Sư Phụ, nhìn cô đấu với phó giám đốc Ngôn, làm ngư ông đắc lợi. Vậy cô cũng có thể làm ngược lại, cuối cùng ai là ngư ông cũng khó mà nói được.

Nghĩ tới đây, Diệp Mạn nhếch môi cười, cầm điện thoại gọi cho văn phòng phó giám đốc Ngôn.

Phó giám đốc Ngôn đang sứt đầu mẻ trán, nhận được điện thoại ngữ khí rất nóng nảy: "A lô, xin chào, tôi… tổng giám đốc Diệp, cô có việc gì không?”

Diệp Mạn nghe ra ông ta đang rất sốt ruột, cũng không nhiều lời, nói thẳng vào vấn đề: "Phó giám đốc Ngôn, vừa rồi tổng giám đốc Chương của các ông gọi điện thoại cho tôi, nghe nói ông chuẩn bị tìm truyền thông đem tin tức đè xuống à?”

“Đồ chó Nhật Chương Hồi, kéo chân sau bố mày!” Phó giám đốc Ngôn tức giận trầm trọng mắng chửi một câu, cố nén xuống xúc động muốn chạy tới văn phòng Chương Hồi đập bàn, thảm thiết kể khổ với Diệp Mạn: "Tổng giám đốc Diệp, cô cũng thấy đấy, tôi thật sự đang rất khó khăn, chúng ta đều là người một nhà, cô có thể giúp tôi một chút không, Chương Hồi còn nói gì với cô nữa?”

Diệp Mạn không giấu ông ta: "Tổng giám đốc Chương nhắc nhở tôi, nói quan hệ của tôi với truyền thông khá tốt, sau đó không nói gì khác nữa.”

Phó giám đốc Ngôn tức lồng lộn: "Thứ này không giúp giải quyết vấn đề thì thôi, còn châm ngòi thổi gió nữa. Tổng giám đốc Diệp, cô ngàn vạn lần đừng tin lời anh ta, người này rất âm hiểm. Vẫn là tổng giám đốc Diệp sáng suốt nhất, lúc trước không đáp ứng cho bọn họ nhập cổ phần, chúng tôi đúng là đã trúng phải bẫy của bọn họ mà. Giờ nhà máy của mìn

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play