Diệp Mạn đang bàn công việc cùng với Chung Tiểu Cầm, chợt
nghe tiếng điện thoại vang lên, tiếng chuông từ trong túi cô vọng lại, Chung
Tiểu Cầm cách ở gần đó nhanh chóng lấy điện thoại di động từ trong túi ra, đưa
cho cô.
Một tay Diệp Mạn xoay bút bi, một bàn tay đưa điện thoại di
động tới bên tai: "A lô, xin chào, tôi là... Giám đốc Tần, được, cô nói
đi."
Giám đốc Tần nói thẳng tính toán của phó giám đốc Ngôn ra:
"... Tổng giám đốc Diệp, cô xem, chúng ta có cần nhân cơ hội này làm
chút gì đó hay không?"
Sau khi nghe xong trong lòng Diệp Mạn thật sự là một lời khó
nói hết, phó giám đốc Ngôn thật là ghê gớm, đào đến cả tường của cô rồi. Ông ta
được giám đốc Tống ủng hộ, liền cho rằng giám đốc Tần cũng không bỏ Phi Tuyết xuống
được, lại còn muốn lợi dụng chiêu bài tình cảm, để giám đốc Tần ra sức giúp ông
ta, chỉ có thể nói là nghĩ hay quá.
Diệp Mạn nghiêm túc suy nghĩ một hồi nói: "Không cần,
cô cứ từ chối thẳng với ông ta đi."
Giám đốc Tần cực kỳ kinh ngạc, nhanh chóng nói: "Tổng
giám đốc Diệp, nếu cô e ngại lời của tôi nói thì không có gì đâu, từ giây
phút rời khỏi Phi Tuyết, Phi Tuyết có thế nào cũng không liên quan gì với tôi
rồi."
Diệp Mạn vội vàng giải thích: "Không phải, chuyện này
không liên quan gì đến giám đốc Tần cả, hiện tại chúng ta có thể tương kế tựu
kế, bố trí một cái bẫy, đánh bại phó giám đốc Ngôn, nhưng điều này không phù
hợp với lợi ích của cả cửa hàng đồ điện Lão Sư Phó chúng ta. Vừa rồi cô cũng đã
nói hiện tại phó giám đốc Ngôn làm rất nhiều quyết sách ở trong nhà máy đều bị
đám Chương Hồi ngăn cản, đồng thời phó giám đốc Ngôn không ngã, đề nghị của đám
người Chương Hồi cũng bị phó giám đốc Ngôn ngăn cản. Điều này có thể sánh bằng
kéo phó giám đốc Ngôn xuống ngựa, để đám Chương Hồi nâng đỡ người của chính
mình lên thì sẽ có lợi hơn rất nhiều. Bởi vậy, dưới tình huống không làm tổn
hại tới lợi ích của cửa hàng đồ điện Lão Sư Phó chúng ta, có thể giúp phó giám
đốc Ngôn chúng ta liền giúp! Phi Tuyết nửa chết nửa sống mới là Phi Tuyết
tốt."
Bên trong Phi Tuyết tranh giành nhau, chiến đấu nội bộ càng
kéo dài, càng cho cửa hàng đồ điện Lão Sư Phó có thời gian phát triển càng
nhiều. Nếu cô thực sự chụp chết phó giám đốc Ngôn, chỉ sợ Chương Hồi đến nằm mơ
cũng phải cười mà tỉnh.
Giờ phút này đầu óc giám đốc Tần gặp phải trùng kích rất
lớn. Xem như cô ta đã hiểu, vì sao cửa hàng đồ điện Lão Sư Phó có thể vực dậy
chỉ trong hai năm ngắn ngủi như vậy, đầu óc Diệp Mạn thật sự là quá bình tĩnh
rồi.
Cô ta hít sâu một hơi nói: "Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ đi trả
lời với ông ta."
Vừa rồi giám đốc Tần tìm cớ ra ngoài là muốn gọi điện thoại
cho Diệp Mạn.
Cô ta cất điện thoại đi, nhanh chóng trở về văn phòng.
Phó giám đốc Ngôn đợi một chút đã mất kiên nhẫn, nhìn thấy
cô ta đi vào, vội vàng nói: "Phó giám đốc Tần, cô cứ từ từ suy xét đề nghị
của tôi. Chỉ cần cô đồng ý trở về, tôi lập tức xin phép cấp trên, vẫn để cho cô
làm phó giám đốc. Nhà máy của chúng ta lớn hơn nhà máy nhỏ của cửa hàng đồ điện
Lão Sư Phó, hơn nữa còn là nhà máy nhà nước, đi theo nhà máy nhỏ tư nhân này có
tiền đồ gì chứ."
Giám đốc Tần ngồi trở lại bàn làm việc xong, nhẹ nhàng cười
nói: "Phó giám đốc Ngôn, có phải ông đã quên, là tôi rời khỏi Phi Tuyết
như thế nào rồi đúng không?"
Phó giám đốc Ngôn kinh ngạc một giây, lập tức đẩy những thứ
này lên trên người của người khác: "Đương nhiên tôi nhớ rõ, những điều này
đều là ý của đám Chương Hồi. Lúc trước bọn họ muốn lên TV, lấy dây chuyền sản
xuất máy giặt, nên liên tục nhằm vào cô. Phó giám đốc Tần, cô không muốn trả
thù sao?"
Giám đốc Tần xem như đã thấy đủ liêm sỉ của ông ta rồi:
"Được rồi, phó giám đốc Ngôn, chung quy đã xảy ra chuyện gì, trong lòng
hai chúng ta đều biết rõ. Tôi đang làm giám đốc không đáng sao, mà còn trở về
làm phó giám đốc gì chứ, còn phải giải quyết cục diện rối rắm này thay ông sao,
lại còn nhìn sắc mặt của ông cùng với bọn người Nhật Bản, lúc có tác dụng thì
bị ông lôi ra chặn súng, lúc vô dụng liền bị ông đá một cái, tôi có rất nhiều ý
nghĩ không thể xua khỏi trong lòng sao?"
Buổi nói chuyện khiến cho sắc mặt phó giám đốc Ngôn lúc xanh
lúc trắng, ông ta há miệng thở dốc nói: "Cô… Cô thật sự mặc kệ Phi Tuyết
sao?"
Giám đốc Tần thở dài: "Phó giám đốc Ngôn, con người
phải nhìn về phía trước."
Chắc chắn cô ta không nỡ Phi Tuyết, nhưng có không nỡ thì
Phi Tuyết này cũng đã không phải Phi Tuyết mà cô ta và lão giám đốc từng phấn
đấu nữa rồi.
Phó giám đốc Ngôn không nghĩ tới giám đốc Tần độc ác như
vậy, lại còn độc ác hơn cả lão giám đốc. Các lời hay ông ta đã nói hết rồi, mà
cô ta lại không rung động được chút nào, ông ta chỉ có thể xám xịt rời đi.
Giám đốc Tần không ngại hiềm khích trước kia vẫn tiễn ông ta
tới cửa, trước khi chia tay, còn gợi ý với ông ta: "Không phải Phi Tuyết
vẫn đi theo con đường công ty bách hóa sao? Ông tăng mạnh hợp tác với bọn họ
lên."
Phó giám đốc Ngôn gật gật đầu, cũng không biết nghe được hay
không, xoay người rời đi.
Giám đốc Tần cũng không để ý tới ông ta, quay về nhà máy
liền triệu tập những người theo cô ta từ Phi Tuyết đến đây, ban đầu là nói một
lượt chuyện phó giám đốc Ngôn đến tìm cô ta, sau đó nói: "... Nếu phó giám
đốc Ngôn tới tìm mọi người, nếu muốn từ chức quay trở về, tôi sẽ không ngăn
cản. Nhưng có một câu tôi phải nói rõ ràng trước, không thể bán đứng cửa hàng
đồ điện Lão Sư Phụ, nếu không, tổng giám đốc Diệp nói sẽ truy cứu trách
nhiệm pháp luật."
Đợi họp xong, cô ta lại nói với Hà Văn: "Chủ nhiệm Hà,
nhóm người này tin được, nhưng phó giám đốc Ngôn miệng lưỡi trơn tru, từ khi đó đến giờ còn chưa tới một
năm mọi người vẫn còn tình cảm với Phi Tuyết, tôi sợ có một số người đã bị
thuyết phục, cô chú ý chặt chẽ giúp tôi, nếu là có gì khác thường thì nói với
tôi. Bên quản lý Thường lát nữa tôi cũng chào hỏi ông ấy một chút."
Tin tức quan trọng chủ yếu vẫn nằm trong tay cô ấy và Thường
An Toàn, hai người bọn họ chú ý một chút, cho dù phía dưới có công nhân trở về
Phi Tuyết, thì đó cũng không có gì đáng ngại.
Sau khi Diệp Mạn tắt điện thoại của giám đốc Tần xong, Bàng
Dũng đã tới.
Nhìn thấy anh ta, Diệp Mạn nở nụ cười: "Giám đốc Bàng,
không phải đã cho anh nghỉ phép rồi sao? Sao anh không nghỉ ngơi thêm mấy ngày?"
Bàng Dũng xua tay: "Tôi đã ở trong nhà mấy ngày, rảnh
rỗi đến mức sắp mốc rồi, chị dâu cô cũng đã đuổi tôi ra ngoài."
Lời này liền chọc cho Diệp Mạn nở nụ cười: "Được rồi,
đang có chuyện này muốn nói với anh..."
Cô nói chuyện phó giám đốc Ngôn đi tìm giám đốc Tần trước đó
cho anh ta nghe.
Sau khi Bàng Dũng nghe xong liền lắc đầu: "Sao lại có
người không biết xấu hổ như thế? Lúc trước ông ta xa lánh giám đố ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.