Mãi đến cuối tháng năm trời vẫn đổ
mưa liên tục, càng ngày càng nghiêm trọng.
Bờ đê, đập chứa nước ở nhiều nơi đã
gần như vỡ tung, trên các tờ báo, TV, phát thanh đều đưa tin về trận thiên tai
này.
Nhiều nơi cũng đã làm tốt công tác
chuẩn bị phòng chống lũ lụt, các đơn vị trong thành phố đã tổ chức chống lũ cứu
nạn, cán bộ thôn làng đi từng nhà nhắc nhở người dân buổi tối đừng ngủ quá say,
còn tổ chức cho thanh niên trai tráng vác bao cát đến bờ đê đắp đập.
Tuy nhiên sau khi bước sang tháng
sáu, vẫn không ngừng có nơi bị vỡ bờ đê, lũ cuốn trôi đất đai, mỗi ngày trên
TV đưa tin về nạn lũ lụt tăng nhiều, từ trên cao nhìn xuống, rất nhiều nơi ngập
trong biển nước mênh mông, không có điểm cuối, rất nhiều đồ linh tinh nổi trên
mặt nước, thậm chí có cả xác gia súc chết. Màn hình vừa chuyển, rất nhiều người dân trôi dạt khắp
nơi, trong cơn mưa xối xả, họ dìu đỡ nhau rời quê hương bị nước lũ nuốt chửng.
Mỗi ngày đều có tin tức xấu truyền
đến, trái tim người dân cả nước đều cùng hướng về trận thiên tai bất ngờ này.
Trong phòng họp của cửa hàng đồ điện
Lão Sư Phụ, các nhà lãnh đạo chủ yếu đều đang ngồi lại với nhau.
Mọi người đọc trên báo đủ loại tin
tức về trận lũ lụt này, sắc mặt u ám, đối mặt với thiên tai không thể chống đỡ
này, sức lực của con người thật sự quá yếu ớt.
Đặc biệt là Chu Kiến Tân, cậu ta
hoàn toàn không ngờ sự lo lắng của Diệp Mạn khi đó lại trở thành sự thật nhanh
như vậy, hơn nữa còn rất nghiêm trọng, may mắn tỉnh Vân Trung của bọn họ chỉ bị
ảnh hưởng nhẹ, không quá nghiêm trọng nhưng cũng có một số bờ đê bị vỡ, người
dân dời đi.
Cuối cùng Diệp Mạn vẫn là người phá
vỡ sự im lặng: "Hôm nay triệu tập mọi người tới là có một việc muốn thông
báo với mọi người. Cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ sẽ tạm thời ngừng làm việc và
ngừng sản xuất, các cửa hàng tự vận hành cũng tạm thời đóng cửa, những nhà máy
và cửa hàng tự vận hành sẽ phải để lại một số thanh niên trai tráng thay phiên
nhau túc trực, đề phòng lũ lụt. Chuyện này, bên phía nhà máy số một tôi đã
thông báo cho giám đốc Mộc, sẽ do ông ấy sắp xếp, phần còn lại sẽ dựa vào vào
tất cả mọi người."
Trong nhà máy và cửa hàng của họ có
rất nhiều đồ điện và thiết bị sản xuất, những thứ này không thể ngấm nước, hiện
tại mưa vẫn đang rơi xối xả, mặc dù thành phố Phụng Hà có lẽ sẽ không bị ngập
lụt, nhưng rất có thể nước sẽ chảy vào trong nhà máy, phải cử người theo dõi,
một khi phát hiện nước chảy vào, có thể dùng bao cát chặn nơi nước vào.
Giám đốc Tần lập tức bày tỏ thái độ:
“Được, tổng giám đốc Diệp, sau khi trở về, tôi phân chia công nhân trai tráng
thành ba nhóm, mọi người sẽ thay phiên nhau túc trực, mỗi ngày một nhóm. "
Bàng Dũng cũng nói: "Lát nữa
tôi sẽ thông báo cho tất cả các cửa hàng đóng cửa, chuẩn bị tốt công tác phòng
chống lũ lụt."
Diệp Mạn gật đầu: "Rất tốt.
Ngoài ra, mọi người hãy chú ý an toàn. Trong thời gian này, tôi sẽ luôn đóng
giữ ở văn phòng chính của cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ, nếu có bất kỳ tình huống
nào, mọi người có thể gọi điện phản hồi lại. Trong khoảng thời gian này, liên
lạc có thể bị gián đoạn, mọi người cố gắng gọi điện thoại bàn. Mặt khác, quản
lý Chu dẫn người liên lạc với các đại lý, bảo họ chú ý an toàn, trong khoảng
thời gian này cố gắng đóng cửa hàng."
Chu Kiến Tân vội vàng tỏ thái độ:
"Được, tổng giám đốc Diệp."
Diệp Mạn cười với mọi người nói:
"Tan họp."
Sau cuộc họp, Bàng Dũng không rời đi
mà ở lại cửa hàng, lần lượt gọi điện cho mười mấy chi nhánh, nói với họ về sự
sắp xếp của văn phòng chính, bảo họ chuẩn bị tốt công tác phòng chống lũ lụt.
Một lúc sau, anh ta cầm điện thoại
di động đi đến văn phòng của Diệp Mạn, có chút sốt ruột nói: "Tổng giám
đốc Diệp, lũ lụt bên phía tỉnh Thông nghiêm trọng hơn tỉnh của chúng ta. Tối
qua, hai trăm ngàn người đã được sơ tán khẩn cấp."
Diệp Mạn rất vui mừng, cửa hàng tự
vận hành ở tỉnh Thông vừa mới bắt đầu hoạt động, chỉ có hai cửa hàng mở cửa
kinh doanh, những cửa hàng khác vẫn đang trong quá trình chuẩn bị.
Cô nói: “Bảo hai cửa hàng tự vận
hành ở tỉnh Thông cất các sản phẩm đồ điện trong cửa hàng vào trong nhà kho,
sau khi chuẩn bị chống thấm nước xong thì ai về nhà nấy, nếu bị ngấm nước thì
ngấm nước, an toàn là trên hết. "
Bàng Dũng gật đầu, cầm điện thoại
nói: "Hiện tại rất nhiều nơi liên lạc đã bị cắt đứt, cầu đường đã bị phá
hủy. Khi nào cơn mưa này sẽ kết thúc đây? Tổng giám đốc Diệp, khi nào vật tư mà
chúng ta tích trữ sẽ được vận chuyển ra ngoài? "
Diệp Mạn do dự một lúc nói:
"Trước tiên không vội, giải quyết xong chuyện trong nhà máy trước, sau đó
triệu tập tình nguyện viên ở trong nhà máy. Người của chúng ta không có kinh
nghiệm cứu trợ, việc chuyên ngành vẫn nên giao cho người chuyên nghiệp. Chúng
ta chỉ cung cấp vật tư và vận chuyển, lúc nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho bên
phía thị trưởng Mao."
Bàng Dũng tán thành điểm này, lũ lụt
vô tình, họ phải làm việc tốt, nhưng trước tiên họ phải tự bảo vệ mình thật
tốt, đảm bảo an toàn cho nhân viên.
Diệp Mạn nhấc điện thoại gọi về
huyện, một nhân viên trong văn phòng bắt máy, nói thị trưởng Mao đang họp, Diệp
Mạn hỏi thời gian ước chừng, định sau cuộc họp sẽ gọi lại.
Nhưng chưa đợi cô gọi, thị trưởng
Mao đã chủ động gọi: “Alo, Tiểu Diệp, cô tìm tôi à?”
Cách đường dây điện thoại, Diệp Mạn
có thể nghe thấy sự mệt mỏi trong giọng nói của thị trưởng Mao, chắc mấy ngày
nay ông ta không được ngủ ngon giấc.
Biết ông ta không c ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.