Hà Văn cũng không gọi lại cho Diệp Mạn mà trực tiếp đến vào
buổi trưa.
Thấy cô đỏ mặt, trên trán lấm tấm mồ hôi, Diệp Mạn rót một
ly nước đưa tới: "Chị vừa từ nhà máy sản xuất máy giặt trở về sao, như thế
nào rồi?"
Sau khi uống nước, Hà Văn vừa lau mồ hôi vừa nói: "Tổng
giám đốc Diệp, nhà máy sản xuất máy giặt rất hỗn loạn. Nhiều nhân viên đã nghe
nói hai nhà máy sẽ hợp tác, nhưng họ không đồng ý. Tập hợp rất nhiều người đang
đàm phán với lãnh đạo hiện tại. Bây giờ ai cũng không có tâm trạng làm việc,
nhà máy cũng ngừng sản xuất.”
Tình huống này cũng không đáng ngạc nhiên lắm.
Diệp Mạn lại hỏi: "Vậy chị có biết điều kiện hợp tác cụ
thể của họ không? Còn nữa, tại sao công nhân lại gây rối?"
Hà Văn thở dài: "Điều kiện mà Phi Tuyết đưa ra là trước
tiên phải giảm biên chế năm mươi phần trăm nhân viên, sau đó họ mới sẵn sàng
đầu tư lần đầu tiên. Sau khi công nhân biết chuyện này, họ đã không làm việc
nữa. Ai biết được liệu người bị giảm biên chế có phải là mình hay không, ngoại
trừ một số rất ít người có mối quan hệ rất bền chặt, nhân viên bình thường đều
không được đảm bảo. Những người lãnh đạo cũng có tính toán của riêng họ, sợ
người của họ sẽ bị cắt giảm nên cũng không đồng ý. Bây giờ còn có người treo
biểu ngữ trước cửa nhà máy, tố cáo giám đốc Từ cấu kết với người ngoài, bán
đứng công nhân, bán rẻ tài sản nhà nước và không chịu rời đi đây này."
Trong cải cách doanh nghiệp nhà nước, quả thực đã xảy ra
chuyện như vậy, nhưng những người thực sự bán rẻ tài sản nhà nước sẽ không làm
ầm ĩ như thế này, chuyện đã được an bài từ đầu, người lao động bình thường cũng
không biết về việc đó và mất việc mà không được bồi thường, hoặc dù biết cũng
không thể làm gì được, không có tiếng nói và cuối cùng cũng không giải quyết
được gì.
Nói cho cùng đúng như Hà Văn đã nói, mọi người đều sợ bị
giảm biên chế. Hành động của giám đốc Từ đã động đến lợi ích của hầu hết mọi
người nên mới gây ra sự phản đối gay gắt như vậy. Mà ông ta lại không có uy tín
và nền tảng trong nhà máy sản xuất máy giặt, hầu như không có ai đứng về phía
ông ta, một cây làm chẳng nên non.
Tâm trạng của Hà Văn rất phức tạp, cô ấy lớn lên trong sân
của nhà sản xuất máy giặt từ khi còn nhỏ, đó là nhà của cô. Hiện tại biến thành
bộ dạng như vậy thật khiến cho lòng người phải thổn thức.
"Tổng giám đốc Diệp, chúng ta nên làm gì bây giờ?"
Diệp Mạn xoa trán nói: "Để em suy nghĩ xem."
Trên thực tế, từ sự việc hôm nay có thể thấy, cái gọi là hợp
tác chỉ là ý định của lãnh đạo hai bên, còn âm thanh phản đối của công nhân
phía dưới rất gay gắt. Giữa chuyện này còn có không biết bao nhiêu gợn sóng. Cô
hoàn toàn có thể làm chút mánh khóe để châm ngòi thổi gió khơi dậy sự phẫn nộ
của quần chúng, chỉ cần bỏ ra một số tiền nhỏ mà không lộ mặt là có thể làm rối
tung chuyện này lên.
Tuy nhiên, nếu lần này hợp tác với Phi Tuyết thất bại, sẽ
không có ai tiếp quản mớ hỗn độn của nhà máy sản xuất máy giặt, nhà máy sản
xuất máy giặt Phụng Hà chỉ có một con đường có thể đi, đó là phá sản đóng cửa.
Việc một nhà máy đóng cửa cũng không phải một chuyện hiếm thấy, chẳng qua là
hơn bốn nghìn công nhân đều sẽ mất việc làm.
Diệp Mạn đã từng bị giảm biên chế, cô biết rõ loại cảm giác
này khó chịu đến mức nào, nhất là đối với gia đình nghèo không có tiền tiết
kiệm, mấy cái miệng đều phải chờ ăn cơm, trong nhà lại không có bất kỳ thu nhập
gì, loại tuyệt vọng này người chưa từng trải qua sẽ không thể nào cảm nhận
được.
"Quên đi, cứ thuận theo tự nhiên vậy. Thời gian này nếu
rảnh rỗi thì chị trở lại nhà máy sản xuất máy giặt nhiều hơn, để tìm hiểu tình
hình ở đó, có bất kỳ tình huống gì mới thì kịp thời phản hồi lại cho em.” Diệp
Mạn thản nhiên nói.
Nhà máy sản xuất máy giặt nếu có thể vượt qua trận này thì
rất t ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.