Gần đây chuyện mà người dân Phụng Hà đang bàn luận say sưa
nhất là chuyện rải tiền trước cổng Ngân hàng Nông nghiệp vào hai ngày trước.
Chuyện này thực sự đã gây nên chấn động lớn, đủ loại tin tức
lớn nhỏ được truyền ra ngoài, người họ hàng nào đó của XX lại nhặt được bao
nhiêu tiền, phát tài sau một đêm và vân vân, truyền đến mức những tin tức như
được mọc mắt mọc mũi, lại càng như phủ lên một tầng hào quang của tiền tài cho
những loại tin tức như vậy.
Chẳng qua rất nhanh sau đó mọi người đều được biết về chuyện
gì đã xảy ra.
Bởi vì một số cơ quan truyền thông trọng yếu trong thành phố
lần lượt đưa tin về sự việc. Đầu tiên là vào đêm trước ngày xảy ra sự việc, từ
bản tin tối của tỉnh Đài đã đưa tin về một cuộc xô đẩy trong bệnh viện, sau đó
còn có nhà báo cầm mic đến phỏng vấn vợ chồng Diệp Quốc Minh: "Nghe nói
hai người trước sau lần lượt suy tính việc gả ba cô con gái cho Cốc Kiến Thành?"
Mặt Diệp Quốc Minh đen lại như nhọ nồi, giơ tay lên che mặt
mình, thề thốt phủ nhận: "Không có chuyện này!"
Sau đó tiếng của người chủ trì vang lên: "Hôm qua, ở
thành phố của chúng ta đã diễn ra một vụ án bắt cóc có tính chất vô cùng ác
liệt trên đường đến Ngân hàng Nông nghiệp, người bị hại là bà chủ của cửa hàng
sửa chữa đồ điện Lão Sư Phụ tên Diệp Mạn. Trước mắt nghi phạm đã sa lưới, một
trong số đó có em trai ruột của Diệp Mạn, người còn lại là anh vợ của em trai
người bị hại, cũng từng là nghi phạm của một vụ án giết người trước kia, trước
mắt vụ án đang tiến thêm một bước nữa trong quá trình điều tra."
Tin tức trên TV chịu giới hạn về thời gian chiếu, chỉ có vỏn
vẹn mấy chục giây, nội dung chiếu có hạn nhưng tin tức ở trên báo thì không
phải lo lắng về những vấn đề như vậy.
Ngày tiếp theo các báo lớn nhỏ của tỉnh Vân Trung, lần lượt
nối tiếp nhau tung ra các bài báo về sự việc trên, tiêu đề thì vô số cách diễn
đạt vô cùng gây shock, đặc biệt là các báo đô thị hoặc các thể loại báo đưa tin
không nghiêm túc như Vãn Báo, đặt tiêu đề lại càng đánh mạnh vào hiệu quả thị
giác khi người mua đọc.
Ví dụ như Vãn Báo có tiêu đề là "Em trai liên
hợp với người ngoài bắt cóc chị mình, có bí ẩn gì đằng sau?"
hay báo đô thị "Bà chủ suýt phải gả cho nghi phạm giết vợ"
còn Nhật Báo là "Ba cô gái suýt gã cho một chồng gây nên bi
kịch"... Thế nhưng trong số những tờ báo hết sức khoa trương và nhức
mắt này, nhan đề của Nhật Báo Vân Trung lại cực kỳ đúng quy củ, chỉ một dòng
(*) Chiêu đệ là cách
gọi phụ nữ thời xưa của Trung Quốc, ngoài ra nó còn mang ý nghĩa
nếu đặt tên con gái là chiêu đệ thì sẽ mong đứa con tiếp theo là con
trai.
Tin tức đưa ra cũng vì vậy mà rất nghiêm túc, bắt đầu nói từ
vụ án bắt cóc lại giải thích Diệp Mạn đã thần cơ diệu toán như thế nào, bình
tĩnh đối phó với bọn cướp ra sao nhờ đó mà có cơ hội thoát thân. Sau đó chỉ rõ
ra thân phận của hai tên bắt cóc lại thuận tiện nêu qua về bối cảnh trưởng
thành của Diệp Mạn, đến chuyện Mao Xảo Vân từng phá thai bỏ rơi một đứa bẻ cũng
không quên nhắc tới. Cuối cùng còn dùng phần lớn số trang còn lại sơ lược qua
Diệp Mạn từ một nữ nhân viên thời vụ bình thường của nhà máy sản xuất TV Hồng
Tinh từ chức để theo đuổi nghiệp kinh doanh, sáng lập nên cửa hàng Lão Sư Phụ,
giúp những người công nhân bị sa thải ở quê nhà có thêm cơ hội việc làm, lại
rất nhiệt tình với công việc từ thiện cộng đồng, tài trợ cơ hội đi học, vì Á
vận hội cống hiến một phần sức lực, cho đến khi gặp sự việc bị bắt cóc này.
Cô là một người bị hại nhưng lại thoát ly khỏi thân phận người bị hại, từ khi
tỉnh lại trong bệnh viện đã quyết định dùng tiền riêng của bản thân để giúp đỡ
những em bé có hoàn cảnh giống như cô.
Câu kết cuối cùng của bài báo là do chính tay chủ biên viết
nên: Cô ấy vực dậy từ mặt đất khô cằn, trưởng thành trong mưa gió bão bùng,
chịu đựng đủ mọi gian khổ, cuối cùng đã trở thành một thanh kiếm! Cô ấy chính
là Diệp Mạn!
Bài báo này vượt xa những bài báo có tiêu đề máu chó và nhức
mắt nhưng máu chó cũng đã xem chán rồi, mọi người đều muốn xem những thể loại
khác, hơn nữa Nhật Báo Vân Trung còn đưa ra một tin tức độc nhất vô nhị, mỗi
năm Lão Sư Phụ đều quyên góp một trăm vạn, dùng để giúp đỡ những trẻ em nữ từ
mười sáu tuổi trở xuống trong thành phố có điều kiện hoàn thành giáo dục phổ
thông.
Mọi người đọc xong nội tình vụ án bắt cóc từ những loại báo
khác nhau xong, ba chị em nhà họ Diệp suýt chút nữa đã phải gả cho nghi phạm
của vụ án giết người là Cốc Kiến Thành, đến chuyện Cốc Kiến Thành phát điên
phát dại, đối với người đầu ấp tay gối giúp anh ta sinh con dưỡng cái mà cũng
có thể không chút do dự ra tay sát hại, đến khi xem tới bài báo của Nhật Báo
Vân Trung, phải trái lập tức được làm rõ.
Đối lập với sự tàn nhẫn của Cốc Kiến Thành, sự ngoan độc của
Diệp Bảo Hoa, sự bất công của Diệp Quốc Minh và Mao Xảo Vân, thái độ lương
thiện, người có lòng yêu thương to lớn như Diệp Mạn hoàn toàn không cùng một
tầng lớp với những con người như bọn họ.
Thảm nhất vẫn là Có một số ông chủ bà chủ, lợi dụng làn gió cải cách của châu
Á, hầu bao dần dày lên liền quên mất đạo lý kính già yêu trẻ, hiếu thuận chính
là đạo lý được lưu truyền từ xa xưa và là phẩm chất tốt đẹp của người dân Trung
Hoa chúng ta.
Những lời này chẳng khác gì đang chỉ thẳng vào mặt Diệp Mạn
mà mắng là đồ có tiền nhưng quên mất gốc gác, không hiếu thuận với bố mẹ, ích
kỷ, có tiền rồi thì không còn thiết tha gì với bố mẹ và em trai ruột thịt nữa.
Có rất nhiều người khi vừa đọc được bài báo này của bọn họ,
suy nghĩ rất dễ bị bóp méo một cách sai lệch, cũng đúng, Diệp Mạn nhiều tiền
như vậy, cũng không cam tâm để tiền cho người trong nhà tiêu pha, làm vậy cũng
quá keo kiệt đi, khó trách lại tích thành tai họa. Nhưng sau khi xem xong bài
viết của Suy nghĩ của những người bình thường rất dễ dàng bị ảnh
hưởng, Diệp Mạn đều đặn quyên góp tiền từ thiện như vậy, ai cũng không thể chỉ
trích cô ấy là người kinh doanh Grandet.
(*) Grandet là một tư sản nổi tiếng vì sự giàu có, sự khôn ngoan và đặc biệt vô cùng
keo kiệt.
Vì vậy mà Vãn Báo bị làm cho ê chề một phen.
Thế nhưng khi Chung Tiểu Cầm đọc được bài báo này thì vẫn vô
cùng tức giận: "Cái tờ Vãn Báo này chuyên môn đối đầu với chúng ta, đúng
là không phải thứ tốt đẹp gì. Nhẹ nhàng mà thả một câu không đưa tiền thì chính
là không hiếu thuận, vậy mấy người đó đưa cho em trai mình được bao nhiêu tiền
chứ? Đang diễn trò chắc."
Diệp Mạn cũng đọc được bài báo này, thực ra đây cũng không
phải việc gì quá bất ngờ, càng nhiều người biết thì càng có nhiều cách nhìn
nhận khác nhau.
Hơn nữa có rất nhiều lúc những người sống trong xã hội sẽ có
một loại tâm lý thù ghét người giàu có, cộng thêm mọi người đều có xu hướng về
phe những người yếu đuối hơn, huống hố đất nước bọn họ từ trước đến nay đều có
văn hóa là một người làm to cả họ được nhờ, đọc truyện miễn phí trên truyen
yeu thich, một người phát đạt rồi phải giúp đỡ người nhà, đặc biệt là việc phải
giúp đỡ con trai trưởng trong mắt những người có tư tưởng lỗi thời đều được xem
là chuyện hết sức bình thường. Đừng nói là bây giờ, Diệp Mạn vào hai ba mươi
năm sau đều đã xem qua những tin tức như thế này, chị gái phải ra ngoài bán
thân kiếm tiền về nhà đưa cho em trai mua nhà cưới vợ, cho dù đã biết rất nhiều
người cũng không cảm thấy có gì không đúng, những thằng nhóc không theo nổi
nghề lưu manh ở nơi này còn ngưỡng mộ những gia đình có được cô con gái
"được việc" như vậy nữa.
Đặc biệt là khi cô còn chưa kết hôn, phần tài sản của cô đối
với nhà mẹ đẻ mà nói chính là của gia đình họ nên việc đưa tiền cho họ là điều
đương nhiên, cô lại kiên quyết không đưa tiền, đây mới là việc người đời không
thể chấp nhận được.
Những tư tưởng như vậy không chỉ ảnh hưởng tới người được
nhận quyền lợi, ví dụ như những bậc phụ huynh có tư tưởng trọng nam khinh nữ,
hay anh em ruột, càng đáng thương hơn là, cũng đã ảnh hưởng đến một bộ phận
những cô gái phải làm người bị hại. Bọn họ từ bé đã phải lớn lên trong hoàn
cảnh như vậy, dần dà về sau cũng gặp mãi thành quen, cũng cảm thấy bản thân
mình đáng phải làm vật hy sinh cho cả gia đình, Diệp Đại Ni của hiện tại, một
người chị dùng tới ba mươi năm bán thân để kiếm tiền cho em trai lấy vợ, những
ví dụ như vậy nhiều không kể xiết.
Thậm chí bọn họ còn trở thành một phiên bản của Mao Xảo Vân,
từ một người bị hại lại trở thành người hại người khác. Rõ ràng bản thân cũng
là con gái, nhưng vẫn cho rằng con trai đáng được xem trọng hơn con gái, trước
khi kết hôn thì phải làm việc cho người nhà, toàn bộ số tiền kiếm được đều phải
giao nộp hết, tài lễ kết hôn toàn bộ đều phải giữ lại ở nhà mẹ đẻ, chỉ cầm hai
manh chiếu gả đến nhà chồng. Sau khi lập gia đình, một lòng muốn sinh được con
trai, vì nhà chồng khai chi tán diệp tiếp tục hương khói, nhưng sinh ra cứ lần
lượt lại là con gái, đến khi nào sinh ra được con trai thì thôi, dù hại thân
thể cũng nhất quyết không từ bỏ.
Hơn nghìn năm văn hóa phong kiến lưu truyền lại tư tưởng
trọng nam khinh nữ sẽ không dễ dàng bị loại bỏ như vậy, bằng không cũng không
đến mức ba mươi năm sau tư tưởng văn hóa so với thời đại hiện tại đều cởi mở
hơn nhiều, giới tính sau khi sinh của một đứa trẻ vẫn là một việc vô cùng khoa
trương.
Diệp Mạn biết năng lực của cô có hạn, muốn thay đổi triệt để
lối suy nghĩ nãy của xã hội là điều không thể làm được.
Nhưng cô vẫn muốn làm một chút gì đó, cho dù chỉ có một đứa
trẻ sẽ vì chuyện này mà chịu chung ảnh hưởng, thay đổi được tư tưởng của một
đời người, vậy thì cũng là việc xứng đáng.
Cô nhận lấy tờ báo, sau khi xem xong thì cười nói:
"Đừng tức giận nữa, liên lạc với phóng viên Hồ hỏi cô ta xem có thể viết
một bài báo nhắm vào bài viết này của Vãn Báo được hay không?"
Những chuyện gây tranh cãi như thế này đương nhiên là phải
để đích thân những người có văn hóa đến góp vui mới có ý nghĩa được.
Chung Tiểu Cầm gật đầu, chỉ là vẫn có một chút bất bình:
"Tổng giám đốc Diệp, chị phải chịu nỗi khổ lớn như vậy, rõ ràng là
người bị hại vậy mà cái tờ Vãn Báo này lại viết như vậy, chị không tức giận
sao? Lần sau chúng ta đừng mời bọn họ nữa."
Diệp Mạn cười trấn an cô ấy: "Có gì đáng để tức giận
đâu chứ, đây là anh ta đang tặng chúng ta một cái bia ngắm. Chỉ cần phóng viên
Hồ đồng ý đấu lôi đài với anh ta, thì sẽ thú vị đấy. Chị bỏ ra một trăm vạn
khuyến học giúp cho trẻ em nghèo, bọn họ lại muốn chụp cho chị một cái mũ,
chuyện này là không thể nào."
Chung Tiểu Cầm giật mình: "Tổng giám đốc Diệp, chị
sớm đã dự liệu được trước chuyện này sẽ xảy ra."
Diệp Mạn cười nhạt nói: "Tiểu Cầm, sau này em sẽ hiểu
ra được, chuyện như thế này rất bình thường. Chị quyên góp một trăm vạn như vậy
quả thực đã có suy xét tới việc này, để bản thân càng đứng được ở vị trí đạt
được lợi ích, khiến cho những người ghét chị không thể nào chỉ trích được nữa,
nhưng chị cũng thật tâm hy vọng những trẻ em gái sẽ có thể đọc được nhiều sách
hơn chút, đọc sách mới có thể thay đổi số phận của những đứa trẻ đó, đặc biệt
là những đứa trẻ vừa sống trong gia đình nghèo khó lại vừa không được bố mẹ xem
trọng, không muốn mười bảy mười tám tuổi đã gả cho người khác rồi sinh con,
ngây ngô dại dột mà trải qua một đời người, đọc sách chính là lối thoát tốt
nhất."
Mắt của Chung Tiểu Cầm có chút ướt, cô ấy từ nhỏ được sinh
ra ở một vùng thôn quê, là một nơi còn nghèo đói lạc hậu hơn so với một huyện
nhỏ, sự lựa chọn dành cho con gái càng thêm ít ỏi, trẻ em gái thông thường dù
còn ít tuổi cũng đã phải thôi học, sau đó tìm người gả đi, rất nhiều những
người bạn học tiểu học của cô ấy đã là mẹ của hai ba người con rồi. Lúc về đón
năm mới, thoạt nhìn bọn họ như đã già hơn cô ấy hơn năm tuổi. Vì vậy đối với
tình trạng như Diệp Mạn đã nói, cô ấy quả thực cảm thấy giống như chính mình đã
trải qua những chuyện đó vậy.
"Tổng giám đốc Diệp, em sẽ liên hệ với phóng viên
Hồ ngay."
Diệp Mạn gật đầu cười: "Ừ, khoảng thời gian này vừa
phải bận rộn với công việc, lại vừa phải chạy tới bệnh viện, em vất vả
rồi."
Chung Tiểu Cầm xua tay: "Đây là chuyện em nên làm mà,
giám đốc Bàng đến rồi, anh đến nói chuyện với tổng giám đốc Diệp đi, tôi đi
ra ngoài trước."
Bàng Dũng vui tươi hớn hở cầm theo một túi to đựng toàn hoa
quả tiến vào.
Diệp Mạn nhịn không được nhíu mày: "Anh Bàng, tôi đã
bảo anh đừng mua đồ tới đây rồi, chỗ này của tôi vẫn còn rất nhiều đây, ăn
không hết được. Lát nữa anh mang về cho bọn trẻ con trong nhà ăn nhé."
Bàng Dũng đặt túi hoa quả lên trên bàn: "Chị dâu cô bảo
tôi mang đến đấy, ở nhà vẫn còn mà. Cô cứ yên tâm dưỡng thương đi, đừng lo lắng
về công việc nữa, chuyện ở cửa hàng còn có tôi mà."
Diệp Mạn cũng không muốn bận tâm nhiều, thế nhưng hiện tại
thị trường cạnh tranh rất gay gắt, chỉ cần sơ hở không chú ý một chút thôi cũng
có thể trở nên lạc hậu rồi, khi đã lạc hậu rồi thì ắt sẽ phải chịu đòn đau.
Cô bèn nói với Bàng Dũng: "Được, gần đây tôi sẽ không
quản mấy chuyện này nữa. Nhưng mà có một tình huống tôi muốn nói với anh một
chút, hai ngày trước giám đốc Tôn có nói với tôi, Phú Hữu và Công ty bách hóa
bắt tay với nhau, sắp tới sẽ cho ra mắt hoạt động mua đồ điện gia dụng tặng
đồng hồ."
"Mẹ nó!” Bàng Dũng rất muốn chửi một câu: "Phú Hữu
làm như vậy, khuyến mãi kích cầu của chúng ta còn có thể xem được sao?"
Anh ta nôn nóng vò vò tóc, nói: "Chúng ta có cần phải
bắt kịp theo không?"
Diệp Mạn không đồng ý nói: "Tạm thời không cần, hàng
tồn kho của chúng ta gần như đã hết sạch rồi, vẫn còn một bộ phận khách hàng đã
đặt cọc nhưng chưa thanh toán phần còn lại. Giá cả của đồng hồ so với ưu đãi
của chúng ta thì quả thực là cao hơn một khoản tiền, nhưng bản thân Phú Hữu khi
bán hàng cũng đã bán với giá cao hơn chúng ta rất nhiều rồi, cứ tính như vậy
thì xem ra, chúng ta vẫn rẻ hơn họ, cứ theo dõi tình hình rồi tính sau
vậy."
Bàng Dũng thở dài: "Vậy được rồi."
Diệp Mạn cười cười: "Tôi còn một tin tức xấu nữa,
Chương Hồi đã đi tìm Tiêu Thư Dương, Phú Hữu muốn thành con đường khác của Giáp
Thiên Hạ."
Bàng Dũng lập tức ngồi thẳng lưng, hỏi: "Tiêu Thư Dương
đồng ý chưa?"
Diệp Mạn lắc đầu: "Không rõ nữa. Điều kiện mà Phú Hữu
đưa ra vô cùng hời, giá cung cấp rất thấp, lợi nhuận bán ra của một cái TV Phú
Hữu tôi áng chừng có thể ngang bằng với việc bán ra hai ba cái từ xưởng của
giám đốc Tôn."
"Tiêu Thư Dương kia có thể làm được sao?" Bàng
Dũng bĩu môi.
Diệp Mạn lại không cho là như vậy: "Khó mà nói được,
cảm tình của Tiêu Thư Dương và giám đốc Tôn thực sự rất tốt."
Bàng Dũng hừ một tiếng: "Bỏ đi, cứ để bọn họ tùy ý đi,
dù sao cũng đều là đối thủ của chúng ta, có hợp tác hay không cũng không có gì
khác biệt."
Diệp Mạn nở nụ cười: "Vẫn là giám đốc Bàng của chúng ta
rộng lượng hơn, chính là lý do này. Tôi nói với anh điều này, là để anh chuẩn
bị tâm lý trước, ngoài ra chúng ta nhất định phải mở rộng thị trường ra các
tỉnh ngoài, như vậy thì nhỡ khi thị trường nội tỉnh bị Phú Hữu cướp đi một bộ
phận, thị trường ngoại tỉnh mới có thể bù đắp lại, đến lúc đó sẽ không đến mức
phải sứt đầu mẻ trán."
Bàng Dũng thoáng nhìn qua vết sưng trên đầu còn chưa tiêu
bớt của cô: "Để tôi bảo Đỗ Hằng nắm chắc thời gian, ngoài ra thì Tiểu Đông
đã đi theo tôi hai năm rồi cũng khá nhanh nhạy, tôi chuẩn bị thả tay để cho nó
làm việc, sau đó tôi chỉ cần đi nghiệm thu một chút là được rồi."
Diệp Mạn đồng ý: "Như vậy cũng rất tốt. Mở cửa hàng
trực tiếp là việc quan trọng nhưng bên đại lý cũng rất quan trọng, tôi chuẩn bị
để Tiểu Cầm xuất phát vào ngày mai tới tỉnh Xương Lan đàm phán với bên quảng cáo,
nhanh chóng để công việc tuyên truyền được tiến hành đúng quy cách."
Bàng Dũng cũng không có ý kiến gì, chỉ nói: "Vậy cô thì
phải làm sao? Bằng không thì để chị dâu cô tới chăm sóc cô?"
Một người đàn ông như anh ta, có nhiều việc cũng không tiện
làm lắm.
Diệp Mạn khẽ cười nói: "Không sao, để tầm tối tôi sẽ
hỏi bác sĩ Chung, để xem có thể xuất viện hay không."
"Sau khi xuất viện cô cũng nên chú ý một chút, xã hội
này có quá nhiều người xấu, không được, chúng ta mua cho cô một cái xe đi, sau
này cô ra khỏi nhà thì cứ lái xe mà đi, như vậy thì mới an toàn hơn được."
Bàng Dũng đề nghị.
Những thứ như an toàn thực ra phòng bị cũng không ích gì,
khi thực sự bị người khác nhắm vào rồi, kiểu gì cũng sẽ có thời cơ bị tấn công.
Cô bình thường cũng rất cẩn thận, ăn mặc trang điểm đều vô cùng giản dị, đọc
truyện miễn phí trên truyen yeu thich, cũng không hề đeo đồ trang sức, trên
đường đi không hề khiến người khác chú ý một chút nào, những người giống như
Cốc Kiến Thành và Diệp Bảo Hoa bại hoại từ đầu tới chân chỉ là thiểu số, cẩn
thận là điều vẫn nên làm, nhưng vì vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn lại là hoàn
toàn không cần thiết.
Tuy nhiên theo sự phát triển mở rộng của cửa hàng sửa chữa
đồ điện Lão Sư Phụ, bọn họ quả thực là cần một chiếc xe phục vụ cho việc đi
lại như vậy thì sau này khi ra ngoài làm việc cũng thuận tiện hơn nhiều.
Diệp Mạn ủng hộ: "Anh có thể đi đặt một chiếc, đến lúc
đi làm việc hoặc đi đón khách hàng thì còn cần dùng đến nữa."
Bàng Dũng gật đầu đồng ý.
Nhưng mà trong nước lúc này nền công nghiệp xe hơi vẫn còn
cực kỳ chậm phát triển, xe ô tô hiệu Hồng Kỳ đã ngừng sản xuất, xe hiệu Thượng
Hải cũng ngừng rồi, các hãng xe liên doanh vừa mới phát triển, rất nhiều xe ô
tô trong nước đều là do nhập khẩu vào. Cho nên nếu muốn mua một chiếc xe ô tô
mới nguyên cũng cần phải đặt hàng đợi mất mấy tháng. Bây giờ mua, ước chừng
phải đến mùa hè mới có thể chính thức sử dụng.
Hai người đang nói chuyện, Chung Ý mặc áo khoác trắng dẫn
theo thực tập sinh bước vào phòng kiểm tra.
Bàng Dũng vội vàng nhường lại vị trí của mình cho anh.
Chung Ý kiểm tra một chút miệng vết thương: "Đã hồi
phục được khá nhiều rồi, tiếp tục uống thuốc, những ngày này vẫn duy trì ăn
những món thanh đạm."
"Được, bác sĩ, tôi có thể xuất viện về nhà được
chưa?" Diệp Mạn gọi anh lại, hỏi.
Chung Ý thoáng nhìn qua vết sưng ở trên đầu cô: "Cứ
quan sát thêm hai ngày nữa đi, đợi vết sưng tiêu bớt rồi hẵng nói."
Diệp Mạn chỉ đành đồng ý: "Được thôi."
Bởi vì còn phải đi kiểm tra những phòng bệnh khác, Chung Ý không
nhiều lời thêm, bèn dẫn thực tập sinh đi ra ngoài.
Bàng Dũng lại nhắc lại chuyện cũ: "Vẫn là để chị dâu cô
đến chăm sóc cho cô đi."
Cô cười đáp: "Được, Tiểu Cầm đi công tác xong tôi vẫn
còn chưa xuất viện, vậy để chị dâu mỗi sáng đến một lần là được rồi, những việc
khác tôi sẽ nhờ ý tá trợ giúp. Anh xem tôi cũng chỉ là có cái chân không tiện
lắm thôi, thực ra cũng đã không còn vấn đề gì đáng ngại nữa rồi."
Bàng Dũng lúc này mới không tiếp tục nói nữa.
***
Bên phía phóng viên Hồ đã đồng ý rồi, ngay hôm đó đã viết
một bài xã luận đối chọi gay gắt, châm chọc Vãn Báo một cách cay độc, ngay
tiêu đề đã trực tiếp nói: Đã là thời đại nào rồi, còn có việc trao đổi vợ?
Gần đây trong tỉnh không có mấy tin tức lớn, những phương
tiện truyền thông khác cũng theo đó mà đăng bài, từng cái một xuống trận, làm
thành một màn đấu khẩu gay cấn.
Tuy nhiên, Diệp Mạn là nạn nhân của
vụ án bắt cóc, vẫn đang hồi phục sức khỏe trong bệnh viện, cô còn vừa quyên góp
một trăm vạn để hỗ trợ giáo dục, thực sự không tìm được điểm nào để chỉ trích,
nên hầu hết các phương tiện truyền thông đều bỏ qua cô.
Ngày ngày Diệp Mạn ẩn mình trong
phòng bệnh, đọc báo đã trở thành điều thú vị nhất, sự va chạm của những tư
tưởng truyền thống cổ hủ và những tư tưởng mới, có lẽ nó sẽ khơi dậy ngày càng
nhiều cô gái.
Nhưng một ngày trước khi Chung Tiểu
Cầm rời đi, Diệp Mạn đã hỏi cô ấy: "Em có gặp bố mẹ chị không?"
Chung Tiểu Cầm đang gọt cam, khi
nghe thấy điều này, cô ấy ngẩng đầu lên nói: “Tổng giám đốc Diệp, có phải
chị lo rằng họ lại tìm đến chị không? Đừng lo, bảo vệ sẽ chặn họ lại, họ sẽ
không thể vào bệnh viện.”
"Chị không ngờ các nhân viên
bảo vệ trong bệnh viện lại có trách nhiệm như vậy." Diệp Mạn thấy khá bất
ngờ: “Em dẫn họ vào đi, chị có điều muốn nói.”
Chung Tiểu Cầm đặt cam xuống, lau
tay nói: "Bác sĩ Chung đã đặc biệt căn dặn họ, vậy chị có muốn nói với bác
sĩ Chung một tiếng không?"
“Nói với tôi chuyện gì?” Chung Ý
đứng ở cửa nhẹ nhàng gõ một cái.
Chung Tiểu Cầm nhanh chóng đứng dậy
nói: "Tổng giám đốc Diệp muốn gặp Diệp Quốc Minh và Mao Xảo Vân."
Chung Ý nhìn cô tỏ vẻ không đồng ý:
“Tốt hơn hết là cô không nên gặp họ. Họ đi gặp em trai cô, khi nhìn thấy cô nếu
họ kích động ra tay, cô là người chịu thiệt."
Diệp Mạn khẽ lắc đầu nói: “Sớm muộn
gì cũng phải gặp, nếu không để họ từ bỏ họ sẽ không ngừng gây rối. Cho dù họ
không gặp tôi trong bệnh viện, họ cũng sẽ đến cửa hàng đợi tôi.” Cô hiểu rất rõ
hai người này, họ sẽ làm bất cứ điều gì vì đứa con trai quý giá của mình.
Bản tin trên báo chí, TV, sự ồn ào
của dư luận bây giờ cũng không ảnh hưởng gì đến Diệp Quốc Minh và Mao Xảo Vân,
do ở Phụng Hà rất ít người biết họ. Hơn nữa vì con trai cho dù mang tiếng xấu
bọn họ cũng bằng lòng.
Thấy Diệp Mạn kiên quyết, Chung Ý
đành đồng ý: "Được, tôi sẽ đưa họ lên, lát nữa tôi cũng ở đây. Nếu không
tiện, chỉ cần mở cửa phòng bệnh, tôi sẽ đứng ở hành lang."
Diệp Mạn cười nói: “Không sao, anh
có thể ở trong phòng bệnh.”
Chung Ý gật đầu rồi đi ra ngoài.
Ngay khi anh rời đi, Chung Tiểu Cầm
lập tức nói: "Bác sĩ Chung thực sự là một người đàn ông ấm áp và tốt
bụng."
Diệp Mạn cũng gật đầu: “Ừ, anh ấy
rất tốt. Ngày mai em đi tỉnh Xương Lan, nhớ ghi nhớ số điện thoại của Phùng
Túc, chị đã liên lạc với ông ta rồi, ông ta sẽ cử người ra ga đón em."
Đây là lần đầu tiên cô ấy đi xa một
mình, đi tàu mất hơn hai mươi tiếng, Chung Tiểu Cầm thực sự hơi lo lắng nhưng
để Diệp Mạn yên tâm cô ấy vẫn nói: “Em biết rồi, tổng giám đốc Diệp, chị
yên tâm đi.”
"Vậy thì tốt, dù sao cũng phải
cẩn thận, đừng tin người lạ, bảo quản đồ đạc cẩn thận, không đeo trang sức, cố
gắng giữ thái độ có phần khiêm nhường." Diệp Mạn vẫn dặn dò thêm vài câu.
Khi đang nói chuyện, Chung Ý dẫn
Diệp Quốc Minh và Mao Xảo Vân vào.
Trước khi vào cửa Mao Xảo Vân đã
khóc, mắt còn sưng húp, trông rất đau khổ và đáng thương nhưng Diệp Mạn thực sự
không có chút đồng cảm nào với bà. Con trai bà vẫn không sao, còn cô suýt chút
nữa đã mất mạng.
Diệp Quốc Minh muốn dạy dỗ Diệp Mạn:
“Tam Ni, em trai mày đã biết mình sai rồi, cũng do nó bị yêu ma ám, nghe lời dụ
dỗ của Cốc Kiến Thành, lại sợ Cốc Kiến Thành làm gì mình nên đành phải nghe lời
hắn ta bắt cóc mày. Tam Ni, mong mày hãy tha thứ cho nó đi, làm chị em kiếp
này, kiếp sau còn là chị em không? Là người một nhà lại làm loạn nên như vầy,
mày nhìn xem mẹ mày thậm chí còn mua cam mày thích đến cho mày!"
Mao Xảo Vân nhanh chóng nâng những
quả cam trong túi lên: “Tam Ni, mẹ nhớ hồi nhỏ con rất thích ăn cam, mẹ mua cho
con một ít, con ăn thử đi.”
Bây giờ dùng chiêu đánh vào tình cảm
thì đã quá muộn.
Diệp Mạn lạnh lùng nói: “Không cần
phí sức, cho dù có ngồi xổm đợi trước bệnh viện đến hết giờ cũng vô dụng. Tôi
tìm các người đến là để cho các người nhận ra sự thật rằng tôi không phải là
Diệp Tam Ni yếu đuối lúc trước để các người tùy tiện rủ lòng thương xót, muốn
tôi thông cảm bỏ qua cho Diệp Bảo Hoa là chuyện không thể nào.”
"Mày. . . mày nhẫn tâm, mày
thật tàn nhẫn với em trai mình, sao lúc sinh ra mày tao không ném mày xuống
sông cho chết đi, để tránh mày hại Bảo Hoa của tao." Mao Xảo Vân tức giận
đến mức ném quả cam xuống đất.
Diệp Mạn không hề nhìn đến nó:
"Đừng đến gặp tôi nữa, cũng đừng đến cửa hàng hoặc nhà máy của tôi để gây
rắc rối. Nếu sau này các người lại đến gây rối tôi, tôi sẽ tìm người nhà của
những tù nhân bị giam cùng Diệp Bảo Hoa, mỗi tháng đưa mấy chục tệ để yêu cầu
con trai, chồng của họ chăm sóc Diệp Bảo Hoa thật tốt. "
“Mày dám!” Mắt Diệp Quốc Minh trừng
to, tay nắm chặt nắm đấm.
Thấy tình hình không ổn, Chung Ý
bước nhanh đến bên giường, đứng trước mặt Diệp Quốc Minh.
Diệp Mạn nhìn ông không chút sợ hãi,
cười lạnh nói: “Ông nói xem tôi có dám không! Còn người tình kia của ông, góa
phụ Quách làm việc ở nhà máy nào? Sau đây tôi hỏi thăm nhờ các đồng nghiệp,
lãnh đạo giúp chăm sóc bà ta thật tốt. "
"Mày… mày mất dạy." Diệp
Quốc Minh tức giận đến mức lồng ngực phập phồng kịch liệt, ông lại bị con gái
mình uy hiếp.
Diệp Mạn nhìn họ một cách thản
nhiên: “Nếu biết điều thì sau này các người đừng đến tìm tôi, có lẽ tôi đã quên
những người có quan hệ với các người rồi, nếu không muốn... Diệp Bảo Hoa sống
trong tù không dễ chịu, nếu muốn nhìn thấy Diệp Bảo Hoa còn nguyên vẹn ra khỏi
thì nên yên phận một chút, đừng đến làm phiền tôi."
Những lời này cô đã muốn nói vào
ngày hôm đó. Chẳng qua vì có phóng viên, cô muốn tạo ấn tượng tốt nên hôm nay
mới nói ra.
Loại người như Diệp Quốc Minh và Mao
Xảo Vân dùng dư luận đối phó là vô dụng, họ không có gì, người khác nói sao họ
không hề quan tâm, nhưng họ quan tâm đến con trai họ chỉ cần bắt được Diệp Bảo
Hòa như đã nắm số phận họ trong tay. Diệp Mạn không thể tìm được người quen có
thể đưa ra phán xử nặng nề cho cậu ta, nhưng cô có thể sử dụng cách đơn giản
khác để hù dọa hai vợ chồng họ.
Mao Xảo Vân không ngờ đi tìm Diệp
Mạn lại nhận được kết quả như vậy, vừa khóc vừa nói: “Sao mày lại độc ác như
thế, đó là em trai của mày.”
Diệp Mạn thờ ơ, cô độc ác, vậy việc
Diệp Bảo Hoa làm là gì?
Biết không thể nói lý lẽ với hai vợ
chồng họ, cô không nói chuyện với họ nữa.
“Các người đi đi, nếu biết điều
không đến tìm tôi gây rối, sau này đến đủ sáu mươi tuổi, tôi sẽ chu cấp hàng
tháng cho các người theo quy định của pháp luật. Nhưng nếu lại gây rắc rối thì
chờ xem Diệp Bảo Hoa khóc lóc thảm thiết trước mặt các người mỗi khi đến thăm
đi. Nếu tôi là các người sẽ làm việc chăm chỉ để tiết kiệm tiền, đọc truyện
miễn phí trên truyen yeu thich, đợi Diệp Bảo Hoa ra biết đâu có thể cưới cho
các người một cô con dâu, sinh một cháu trai, nối dõi tông đường nhà họ Diệp
các người!” Diệp Mạn đánh một gậy, lại treo một củ cà rốt ảo tưởng trên cổ họ.
Nghe vậy, Mao Xảo Vân vẫn khóc, Diệp
Quốc Minh suy nghĩ một chút nhưng không thể làm gì được Diệp Mạn, đành phải
nói: "Tốt nhất mày làm theo những gì đã nói."
Diệp Mạn nhún vai: “Các người đi
đi."
Diệp Quốc Minh mím chặt môi, kéo Mao
Xảo Vân vẫn đang khóc ra khỏi phòng bệnh với vẻ rất tức giận.
Chung Tiểu Cầm nhìn theo bóng lưng
họ, hỏi: "Tổng giám đốc Diệp, họ thực sự không quay lại sao?"
Diệp Mạn nói: “Chắc sẽ không, nếu
như họ thật sự tới, tìm người tra xem Diệp Bảo Hoa bị giam cùng với ai, cho nó
một bài học xem, Mao Xảo Vân rất thương con trai mình, sau này tự nhiên sẽ
không đến đây nữa.” Về Diệp Quốc Minh, một phần ông thấy có lỗi với con trai
mình, ông cũng sợ cô sẽ làm gì góa phụ Quách, vì vậy ông yên phận hơn.
Nghe vậy, Chung Tiểu Cầm thở phào
nhẹ nhõm, vỗ ngực nói: "Vậy là tốt rồi."
Diệp Mạn cười: “Không sao đâu, em về
chuẩn bị đồ cho chuyến công tác ngày mai rồi nghỉ ngơi sớm đi.”