“Tổng giám đốc Diệp, cô không sao chứ?” Giám đốc Tôn đi
vào phòng bệnh lập tức ảo não đập trán của mình, vẻ mặt đầy áy náy nhìn Diệp
Mạn: “Đều tại tôi không tốt, nếu không phải tôi hẹn gặp cô thì cô cũng không
xảy ra chuyện này. Tôi thật sự xin lỗi cô, nếu cần tôi hỗ trợ gì thì cô cứ
nói.”
Thái độ tốt vô cùng.
Diệp Mạn cũng không ngạc nhiên, giám đốc Tôn là một người có
khả năng làm được.
Cô ngẩng đầu nhìn đối phương nói: “Tôi không sao nhưng quả
thật tôi có một chuyện muốn nhờ giám đốc Tôn giúp đỡ.”
Giám đốc Tôn sửng sốt, tuy rằng vừa rồi ông ta nói nhiệt
tình nhưng mà người bình thường sẽ nói: “Bỏ đi, không sao đâu.” gì đó chứ.
Nhưng ông ta nói vậy cũng bởi vì ông ta gián tiếp mai mối
Diệp Mạn làm cô suýt bị bắt cóc. Giám đốc Tôn nghiêm túc gật đầu: “Được,
chuyện tôi có thể làm tôi sẽ không từ chối.”
Nghe những lời này Diệp Mạn lại nhớ tới ba điều kiện kia,
chẳng phải quyền giải thích thuộc về giám đốc Tôn sao? Cô thật sự muốn ra một
yêu cầu quá đáng, đến lúc đó ông ta có thể dùng một câu “Không thể làm ảnh
hưởng đến toàn thể công nhân trong nhà máy.” để đáp lại cô.
Cũng may cô khinh chuyện dùng việc bản thân gặp nạn
ra để đổi lấy lợi ích.
“Giám đốc Tôn không cần lo lắng, chúng ta nói tư ra tư,
công ra công.” Diệp Mạn thản nhiên nói.
Lời này làm giám đốc Tôn cảm thấy ngại, ông ta vội vàng xua
tay: “Cô cứ nói, cái gì có thể giúp tôi tuyệt đối không từ chối.”
Diệp Mạn nói thẳng: “Hy vọng sau này giám đốc Tôn có thể để
ý đến tổng giám đốc Tiêu, lần này là do tôi may mắn nhưng lần sau chưa chắc
tôi sẽ lại may mắn như vậy.”
Giám đốc Tôn sửng sốt, hoàn toàn không nghĩ đến việc cô sẽ
yêu cầu điều này.
“Sao vậy? Giám đốc Tôn cảm thấy yêu cầu này rất khó sao?”
Diệp Mạn hỏi.
Giám đốc Tôn cười khổ lắc đầu nói: “Không phải, tổng giám
đốc Diệp, chuyện hôm nay là do Thư Dương chuẩn bị không chu toàn nhưng tôi
tin chắc tổng giám đốc Diệp biết đây không ý của cậu ấy. Vì đối phương là
em trai cô nên cậu ấy mới không suy nghĩ nhiều, ai có thể ngờ cậu ta ra tay với
cả người thân của mình đâu? Nhiều người nghĩ cũng chẳng dám nghĩ, Thư Dương
không cẩn thận nên nói ra trong lúc vô ý, cậu ấy cũng không cố ý. Hy vọng tổng
giám đốc Diệp có thể cho cậu ấy một cơ hội nói xin lỗi.”
Diệp Mạn nói: “Tôi biết anh ta không cố ý nhưng tôi cũng
không cần một lời xin lỗi, xin lỗi thì có thể làm chuyện tôi suýt bị bắt cóc
hôm nay biến mất sao? Tôi cũng không cần phí bồi thường, chỉ hy vọng sẽ được
yên tĩnh. Tôi chỉ có một yêu cầu này, giám đốc Tôn không đồng ý sao?”
Giám đốc Tôn còn có thể nói gì nữa, ông ta thở dài: “Được,
có thể giúp tôi sẽ giúp. Việc này tôi đã đồng ý, tôi sẽ cố hết sức khuyên bảo
cậu ấy nhưng cậu ấy cũng là người trưởng thành rồi, đôi khi lời nói của tôi
cũng không có sức ép, hy vọng tổng giám đốc Diệp sẽ bỏ qua.”
Diệp Mạn giải thích: “Giám đốc Tôn cố gắng hết sức là được
rồi. Cảm ơn ông đã tới thăm tôi. Đúng rồi, hôm qua ông có nói phó giám đốc Ngôn
đến tìm sếp Tiết, Phú Hữu muốn làm chương trình đẩy mạnh sản phẩm, tin này có
chính xác không?”
Giám đốc Tôn hiểu, Diệp Mạn đang nghi ngờ ông ta cố ý kiếm
cớ này để giúp Tiêu Thư Dương hẹn Diệp Mạn, vội vàng nói: “Tin này là chính
xác, tôi sẽ không lấy chuyện này ra nói đùa. Hôm qua tôi cũng định tối nay sẽ
nói với cô chuyện này.”
“Họ định làm như nào ông có biết không?” Diệp Mạn dò hỏi.
Nói tới đây giám đốc Tôn lập tức thở dài: “Phú Hữu chuẩn bị
mở hoạt động tặng đồng hồ khi mua đồ điện gia dụng, chỉ cần mua đồ gia dụng của
họ thì sẽ được tặng một cái đồng hồ 100 tệ. Chắc chắn sẽ đối đầu với hoạt động
hiện tại của chúng ta. Tôi thấy sếp Tiết cũng rất thích ý tưởng của bọn họ.”
Lợi nhuận từ sản phẩm của bọn họ ít hơn so với Phú Hữu, bọn
họ không thể cạnh tranh với tài lực của Phú Hữu.
Diệp Mạn suy nghĩ một lúc, hỏi: “Giám đốc Tôn có kế gì
không?”
Giám đốc Tôn lắc đầu cười khổ: “Tôi làm gì có cách nào. Hôm
nay đến gặp cô vốn là định bàn bạc đối sách, ai ngờ lại xảy ra chuyện này.
Haiz, một thời gian nữa hoạt động kia mới bắt đầu, cô đừng nóng vội, cứ dưỡng
thương cho tốt đã rồi nói tiếp, trong thời gian ngắn trời cũng không sập
luôn được.”
Diệp Mạn cười nói: “Tôi đang ở bệnh viện, nếu trở về có tin
tức gì thì làm phiền giám đốc Tôn báo cho tôi một tiếng, cảm ơn.”
Giám đốc Tôn vẫn áy náy vì Diệp Mạn suýt bị bắt cóc nên một
yêu cầu đơn giản như vậy đương nhiên ông ta sẽ đồng ý: “Được, có chuyện gì tôi
sẽ gọi điện thoại cho cô. Tìm được em trai cô chưa?”
Diệp Mạn nói: “Ở đồn cảnh sát, thư ký Chung đang ở đó sẽ trở
về ngay.”
Giám đốc Tôn vuốt cằm: “Vậy sao? Như vậy là tốt rồi, có tin
gì thì tôi sẽ gọi điện thoại cho cô. Tổng giám đốc Diệp bị thương phải nghỉ
ngơi thật tốt, tôi không làm phiền cô nữa.”
Diệp Mạn vô cùng vừa lòng đối với sự thức thời của giám đốc
Tôn: “Được, bác sĩ Chung, làm phiền anh tiễn giám đốc Tôn giúp tôi.”
Lúc này giám đốc Tôn
mới để ý trong phòng bệnh còn có thêm một người, bác sĩ này yên lặng
không tiếng động nên không có cảm giác tồn tại, lúc cần thì sẽ có mặt.
Chung Ý làm ra một động tác mời: “Giám đốc Tôn, đi thong
thả.”
“Được.” Giám đốc Tôn nhìn Chung Ý một cái, trong lòng thở
dài một hơi, nhanh chóng bước ra khỏi phòng bệnh.
Ông ta vừa ra khỏi cửa, Tiêu Thư Dương đang đứng ngoài cửa
chờ nhanh chóng bước lên, nắm lấy tay ông ta, hỏi: “Anh rể, Diệp Mạn ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.