Tiêu Thư Dương thay đổi bất ngờ, theo cách nhìn của Diệp Mạn có thể là do suy nghĩ nông nổi, một cậu ấm như anh ta sao chịu được cảm giác bị người khác từ chối, vấp ngã vài lần thì cũng phải biết đường dừng lại. Nên cô cũng không lo lắng về chuyện này.

Không ngờ rằng vào ngày hôm sau, giám đốc Từ mới gặp mặt một lần cũng chạy tới.

Diệp Mạn ngạc nhiên rồi mời ông ta vào phòng, cũng chủ động nói chuyện: “Giám đốc Từ đến đây là vì chuyện lần trước phải không? Tôi đã trả lời lại tổng giám đốc Tiêu, có lẽ anh ta vẫn chưa kịp báo cho ông. Giám đốc Từ, bên phía sếp Tiết vẫn chưa đồng ý, chúng ta liên minh lại cũng không có lợi gì, chắc chắn Phú Hữu sẽ đến cửa hàng bách hóa trước, còn phía tôi, tôi chỉ có thể cam kết rằng cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ sẽ không để Phú Hữu tăng giá sản phẩm vào năm nay.”

Đợi đến năm sau thì khó nói lắm, nhỡ đâu Phú Hữu độc chiếm thị trường đồ điện gia dụng ở tỉnh Vân Trung, Lão Sư Phụ đành phải hợp tác với họ, trên chốn thương trường không có ai mãi mãi là kẻ địch của nhau và cũng không có ai mãi mãi là bạn của nhau, chỉ có lợi ích mãi mãi.

Không ngờ giám đốc Từ lại xua tay, vui vẻ nói: “Chuyện này giám đốc Tôn nói với tôi rồi. Giám đốc Diệp, tôi tới là vì chuyện khác.”

“Ồ, có gì giám đốc Từ cứ nói thẳng?” Diệp Mạn thắc mắc, cô không nghĩ mình có gì để nói với giám đốc Từ. Mặc dù lúc này giám đốc Từ có vẻ khá dễ tính nhưng không nên đánh giá người ta qua vẻ bề ngoài, không tiếp xúc với ông ta thì ai biết ông ta là người như thế nào, cô cũng sẽ không dựa vào đó mà kết luận về một người.

Diệp Mạn cúi đầu nhìn tấm ảnh màu ô - liu, hơi sững sờ, giám đốc Từ nhiệt tình thật, mới gặp một lần mà đã giới thiệu đối tượng xem mắt cho cô rồi.

Cô cười lên rồi nói: “Cảm ơn ý tốt của ông, giám đốc Từ, nhưng không thích hợp đâu, nên thôi đi thì hơn, bây giờ tôi bận đến mức vắt chân lên cổ, không có thời gian suy nghĩ đến những chuyện này.”

“Ôi chao, các cụ có câu trai lớn dựng vợ gái lớn gả chồng, vừa làm việc vừa yêu đương sẽ không xảy ra mâu thuẫn đâu, có thể làm hai việc cùng lúc mà. Giám đốc Diệp này, cháu trai của tôi vô cùng hoạt bát lanh lợi, làng trên xóm dưới đều khen thằng bé, cô mà đồng ý thì chúng ta sẽ hẹn thời gian để gặp mặt, nếu thật sự không hợp thì dừng lại.” Giám đốc Từ niềm nở nói.

Chưa gặp lần nào thì bây giờ gặp, không hợp thì thôi, nếu thật sự muốn gặp thì nói không hợp ở chỗ nào? Tình cảm bộc lộ ra, ở cùng nhau mới biết được. Mánh khóe như này, Diệp Mạn thấy nhiều rồi, nhưng cô không thể nói gì thêm, nếu nói nữa thì cuộc trò chuyện này sẽ kéo dài vô tận.

Cô xoa trán rồi cười nói: “Giám đốc Từ, tôi và cháu của ông thật sự không hợp đâu. Anh ấy là nhân viên nhà nước, còn tôi lại là người kinh doanh buôn bán, nhỡ đâu về sau chính sách thay đổi thì sao?”

Diệp Mạn vẫn chưa kiểm tra chính sách đang hiện hành, nhưng sau này có quy định liên quan rằng người thân của cán bộ không được điều hành doanh nghiệp trong phạm vi quyền hạn của mình hoặc kinh doanh làm việc trong doanh nghiệp có vốn nước ngoài. Giám đốc Từ có thể nhảy dù xuống nhà máy sản xuất máy giặt để làm giám đốc nhà máy, cháu trai của ông ta có thể tham gia quân đội rồi xuất ngũ và chuyển đến Cục Công an thành phố để làm việc ở đó, Diệp Mạn không tin rằng gia đình không liên quan gì đến việc này.

Trẻ tuổi, gia đình có chút gia thế, lại có lý lịch từng nhập ngũ, cháu trai của mình chẳng phải sẽ thăng quan tiến chức sao? Trong trường hợp có sự xung đột giữa các nghề nghiệp của nhau thì cuối cùng sự nghiệp của ai sẽ hy sinh?

Giám đốc Từ khó hiểu: “Sao có thể? Chuyện này thì có gì mâu thuẫn? Hai người đều độc thân, có liên quan gì đến chính sách?”

Diệp Mạn không nói đến chuyện sau này, vì vậy cô chỉ nói: “Tôi đang kinh doanh, còn anh ấy là cảnh sát, không phù hợp cho lắm. Cảm ơn giám đốc Từ, trước mắt thì Phú Hữu sắp tung ra sản phẩm mới. Tôi thực sự không có thời gian để nghĩ đến những chuyện đó, nên thôi đi thì hơn.”

“Cái này… Cô không thể giàu lên chỉ trong một ngày, vì vậy cô không muốn tìm đối tượng ư? Giám đốc Diệp, tôi nói cô nghe này, con người ở độ tuổi nào nên làm những việc gì, cô đang ở độ tuổi lập gia đình, một người biết quan tâm chăm sóc, gặp chuyện đều có người tâm sự cùng, tuyệt vời biết mấy. Các cô các cậu trẻ tuổi, đang ngày ngày phấn đấu…” Giám đốc Từ vẫn đang nói lan man.

Diệp Mạn trở nên mất kiên nhẫn, trực tiếp ngắt lời ông ta: “Giám đốc Từ, tôi đã nói tôi không muốn rồi, ông hiểu không?”

Giám đốc Từ sửng sốt trong giây lát, bắt gặp ánh mắt thiếu kiên nhẫn của Diệp Mạn, xấu hổ giật khóe miệng: “Tôi... tôi cũng chỉ muốn tốt cho cô thôi.”

Muốn tốt cho cô? Vì thế mà cứ thúc giục cô sau khi cô nói rõ rằng cô ấy không thích? Lấy cớ là muốn tốt cho cô để lờ đi mong muốn của cô? Ông ta có tư cách gì và có địa vị gì để nói ra điều này? Ông ta không phải là đàn anh của cô, cũng không phải là lãnh đạo của cô, càng không phải là bạn của cô.

Mọi người đều là giám đốc nhà máy, địa vị ngang nhau, sao giám đốc Từ lại cậy già lên mặt?

Nói thẳng ra, ông ta bắt nạt cô vì còn trẻ và non nớt.

Diệp Mạn mất hết kiên nhẫn nhưng cô nhượng bộ ông ta: “Giám đốc Từ, nếu ông có thời gian quan tâm đến cuộc sống riêng tư của tôi, ông nên lo nhiều hơn cho nhà máy sản xuất máy giặt. Sản phẩm của Phú Hữu sắp được đưa vào sản xuất thị trường và hàng ngàn miệng ăn đang chờ được trả tiền, đừng để công nhân phải làm ầm ĩ trong nhà máy, nếu như thế thật thì mất mặt lắm, ông có nghĩ vậy không?”

Không mất nhiều thời gian để vẻ mặt của giám đốc Từ trở nên khó coi.

Bị một đàn em chế nhạo, giám đốc Từ không thể giữ được sắc mặt, đứng dậy tức giận nói: “Có lòng tốt thì lại bị coi là lòng lang dạ thú, không biết tốt xấu.”

Diệp Mạn cười nhìn ông ta như muốn nói, tôi không biết điều đấy, thì sao?

Giám đốc Từ hất tay áo lên và tức giận bỏ đi sau khi giẫm phải một cây đinh cứng như vậy..

Diệp Mạn nhếch môi giễu cợt, không thèm để ý đến ông ta. Nói đến chuyện công việc thì được, nhưng chĩa mũi vào cuộc sống riêng tư của cô thì ông ta là cái thá gì?

Diệp Mạn ngồi xuống, thấy bức ảnh trên bàn vẫn chưa được lấy đi, cô vội vàng gọi: “Tiểu Cầm, đưa bức ảnh này cho giám đốc Từ.”

Chung Tiểu Cầm gật đầu, nhanh chóng cầm lấy bức ảnh và chạy ra ngoài: “Giám đốc Từ, xin hãy đợi một chút.”

Giám đốc Từ nghe thấy sự vội vàng trong giọng điệu của cô ấy thì yên tâm hơn một chút, chắc là Diệp Mạn đã hối hận vì xúc phạm ông ta nên mới bảo thư ký đến xin l�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play