“Giám đốc Diệp, thật ngại quá, tôi
chưa báo trước mà đã đến đây, làm ảnh hưởng đến công việc của cô.” Quản lý
Vương vừa bước vào cửa đã ngượng ngùng nói, dáng vẻ rất nhún nhường, không còn
kiêu ngạo hống hách như lần gần trước đó nữa.
Tuy Diệp Mạn không muốn nhìn thấy
ông ta nhưng cũng không thể hiện ra trên mặt, cô tươi cười nói: “Quản lý Vương
nói gì vậy, ông có thể đến cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ chúng tôi đã là vinh
hạnh cho chúng tôi rồi, mời ông ngồi. Tiểu Vũ, chuẩn bị hai cốc trà ngon.”
Quản lý Vương vội vàng xua tay nói:
“Giám đốc Diệp, không cần phải phiền phức thế đâu.”
Diệp Mạn giả vờ mất hứng rồi hỏi:
“Sao thế? Quản lý Vương cảm thấy trà ở chỗ tôi uống không ngon hay sao?”
“Làm gì có... Không phải đâu, tôi
chỉ không muốn làm phiền giám đốc Diệp không phải sao?” Quản lý Vương vuốt vuốt
mấy cọng tóc trên đầu, có vẻ ngượng ngùng.
Diệp Mạn cười tủm tỉm rồi nói:
“Không phiền đâu, chúng ta đều là người quen cũ, quản lý Vương đừng khách sáo
với tôi.”
Từ đầu đến cuối, cô không hề nhìn
đến Hà Tân, giống như không nhớ rõ Hà Tân.
Hà Tân thở phào nhẹ nhõm. Anh ấy là
nhân viên bình thường nhất trong dây chuyền sản xuất, không hề liên quan đến bộ
phận bán hàng, vậy mà hôm nay giám đốc Vương cứ nhất quyết kéo anh ấy đi, còn
muốn anh ấy nói đỡ vài lời hay, anh ấy chỉ là một nhân viên nhỏ bé thôi, có thể
giúp được gì? May là, có vẻ như mối quan hệ giữa quản lý Vương và giám đốc Diệp
khá tốt nên không cần đến anh ấy.
Đến khi trà được mang lên, quản lý
Vương nhấp một ngụm, khen lấy khen để: “Giám đốc Diệp, trà chỗ cô ngon quá, màu
sắc và hương vị dịu nhẹ, còn có...”
Khoác lác như vậy, nếu Diệp Mạn
không biết rõ trà này chỉ dùng lá trà bình thường mấy đồng tiền một cân thì
thật sự sẽ tưởng là cống phẩm chỉ sản xuất mấy cân một năm mất!
Diệp Mạn cầm cốc trà rồi uống một ngụm
nhỏ, cô cười và nhìn quản lý Vương đang diễn một cách lố lăng.
Chưa kể, quản lý Vương đúng là một
nhân viên bán hàng, mồm mép ông ta nhanh nhẹn, có thể khoác lác về một cốc trà
thông thường tận năm phút đồng hồ mà không lặp lại, nếu ông ta dùng phần tâm tư
và sức lực này vào công việc thì cũng không đến nỗi nào.
Quản lý Vương khoác lác một lúc, nói
đến khô cả miệng, ông ta lại uống một ngụm trà, sau đó chuyển đề tài sang Hà
Tân, muốn nhân cơ hội tìm cách thân thiết với Diệp Mạn trước: “Giám đốc Diệp, cô
còn nhớ rõ đồng chí Tiểu Hà của chúng tôi không?”
Diệp Mạn xoa xoa trán rồi chớp mắt
nói: “Trông hơi quen mặt, chắc là đã từng gặp rồi.”
Quản lý Vương không ngờ tới kết quả
này, ông ta lúng túng trong giây lát, lập tức nhiệt tình nói: “Lần đầu tiên cô đến
nhà máy sản xuất máy giặt của chúng tôi bàn chuyện hợp tác, là Tiểu Hà đã
dẫn cô vào, hai người nên là người quen cũ mới đúng.”
Diệp Mạn vỗ trán, bỗng nhiên ngộ ra:
“À, tôi nhớ ra rồi, Tiểu Hà, lần trước vẫn chưa cảm ơn anh đâu, nếu không có
anh, ngay cả cửa chính của nhà máy sản xuất máy giặt tôi cũng không bước
qua được.”
Được nhắc tên, Hà Tân vô cùng xấu
hổ, anh ta đỏ mặt nói: “Không... Chỉ là việc nhỏ mà thôi.”
Hai người ở đây đều là kẻ ranh ma,
người thật sự đơn thuần và không có tác dụng gì mà còn có thể là vật hy sinh
chính là Hà Tân. Dù sao cũng là anh trai của Hà Văn, Diệp Mạn không nỡ làm khó
anh ấy, vì vậy cô không dành tâm tư để đối phó với quản lý Vương nữa, cô hỏi
thẳng: “Quản lý Vương dẫn theo đồng chí Hà đến đây nói chuyện cũ với tôi, tại
sao không báo trước với tôi, tôi làm chủ, chúng ta sẽ đến khách sạn, vừa ăn vừa
nói chuyện. Nếu không, chúng ta hẹn nhau vào một lúc nào đó nhé?”
Nói xong, cô lật tờ lịch trên bàn,
đề nghị: “Thứ năm tuần sau thì sao?”
Hôm nay mới là thứ ba, chín ngày nữa
là đến thứ năm tuần sau, không biết trong khoảng thời gian đó còn có thay đổi
gì khác không, quản lý Vương không chờ đợi được. Ông ta chỉ đành chủ động nói
rõ mục đích hôm nay đến đây: “Không cần không cần đâu, giám đốc Diệp cô thật sự
quá khách sáo. Hôm nay tôi và Tiểu Hà đến đây vì có một chuyện muốn bàn bạc
cùng giám đốc Diệp.”
Diệp Mạn giả vờ không biết, cô nhìn
ông ta với vẻ nghi hoặc: “Ơ? Quản lý Vương có nói đùa không vậy, sao ông có thể
có chuyện muốn bàn bạc cùng tôi được?”
Quản lý Vương cũng không biết Diệp
Mạn đang thật sự không hiểu hay là giả vờ không hiểu, thái độ ngày hôm nay của
ông ta đã rất rõ ràng. Nhưng chẳng có cách nào, ai bảo bây giờ ông ta có việc
cầu người chứ!
Sau khi ho khan, quản lý Vương ngại
ngùng cười nói: “Tất nhiên là có rồi, giám đốc Diệp, người thành thật không nói
lời mờ ám, tôi không vòng vo với cô nữa. Lần trước, chúng ta có hiểu lầm, khiến
cho chuyện hợp tác không đàm phán thành công, hôm nay tôi đến đây, muốn thương
lượng chuyện hợp tác với cô một lần nữa. Nhà máy của chúng tôi có máy giặt,
truyện đăng ở ứng dụng t y t đọc miễn phí cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ
của các cô có cách thức tiêu thụ, sự hợp tác của chúng ta sẽ được gọi là ăn
nhịp với nhau, chắc chắn sẽ thành công. Giám đốc Diệp, cô yên tâm, lãnh đạo
nhà máy chúng tôi nói rằng nhất định sẽ cho Lão Sư Phụ của cô giá thấp nhất!”
Diệp Mạn rất bái phục da mặt của
quản lý Vương, tất cả mọi người đã xé rách mặt nhau rồi mà ông ta vẫn có thể
điềm nhiên như không có việc gì và dùng hai chữ “hiểu lầm” để phủi sạch mọi
chuyện trong quá khứ, đúng là một nhân tài.
Cô thật sự muốn nhìn xem, ông ta có
thể nói ra bao nhiêu lời dối ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.