Từ lão thái đưa cháu gái cho anh bế: “Các con là bố con với nhau nên thân mật nhiều hơn, mẹ đi xem có nơi nào mua nước ấm với cơm không, đợi lát nữa chúng ta sẽ chia nhau ra một người về, một người ở lại chăm sóc, hay là con về nhà làm ít món đưa cho Vương Anh đi. Bọn mẹ sẽ đi ăn trước vài miếng đã.”
Từ Sương bế con gái với vẻ cứng ngắc, đứa bé mềm như thế e là xương cốt chưa được cứng rắn đúng không?
Trần Đông nhìn mà thèm: “Cho sư phụ bế một cái đi.”
Bế được đứa bé mềm mại vào lòng, Trần Đông liền cảm thấy viên mãn vô cùng.
Có điều ông ấy cũng không được bế lâu, Từ Sương chê trên người sư phụ này ám mùi dầu khói nên không cho ông ấy bế nữa.
Trần Đông: “Chỉ một chút nữa thôi!”
Tủi thân, cực kỳ tủi thân….
Từ Sương: “Một chút cũng không được.”
Đây là cô con gái mềm mại thơm tho của anh đấy!
Trần Đông đành đưa con cho Từ Sương, đưa đôi mắt trông mong thèm thuồng nhìn qua.
Vương Anh không có nhà mẹ đẻ nhưng nằm viện mấy ngày, ngay cả dưỡng sức khỏe hay chăm sóc cũng không cần phải ra tay. Từ lão thái bận trước bận sau, chăm nom con dâu rất vui vẻ không hề có tí gì gọi là bực dọc hay trách cứ, còn bế cô cháu gái yêu dấu suốt ngày.
Từ Sương thì càng không cần phải nói, anh xin nghỉ vài ngày để ở bên cạnh vợ, không cần Vương Anh phải động vào một đầu ngón tay nào, anh chỉ cần nhìn thôi là đã biết Vương Anh đang muốn cái gì.
Vương Anh dựa đầu vào gối, trong tay là chén canh gà và mấy món chay mặn rau dưa Từ Sương làm cho, hương thơm bay k
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.