Vương Anh: “Tại sao ạ?”

Trần Đông thở dài: “Con không hiểu cái này đâu, loại chuyện đầu cơ trục lợi này bình thường rất nguy hiểm, chúng ta đều làm kín đáo hết sức có thể nhưng đó cũng là điều có lợi. Có điều lúc gặp phải thiên tai thì không thể làm được cái này. Con cứ nghĩ đi một khi có thiên tai giá cả chợ đen sẽ nâng cao hơn gấp nhiều lần. Nếu sư phụ không theo đó mà tăng giá lên nhất định sẽ có nhiều người tới mua, đến lúc đó những người không bán được sẽ đi báo cáo, chỉ cần báo một cái thôi là đi tong. Nhưng nếu sư phụ theo đó mà nâng giá lên, lần đầu tiên được trôi qua suôn sẻ, rồi cứ thế nâng giá cao lên dần đến lúc đó chẳng phải sẽ có người đến điều tra hay sao? Lương thực là điểm mấu chốt ở toàn bộ địa phương, nếu muốn báo cáo việc thiếu lương thực thì nơi đầu tiên bọn họ đi tra chính là chợ đen.”

Trần Đông dứt khoát đưa ra giải pháp: “Nói với Từ Sương rằng bên này không cần phải lo, chúng ta không bán lương thực nhiều, chỉ là rau khô với hàng khô mà thôi, cùng lắm thì đến mùa sau gặt lúa mạch là được.”

Vương Anh cũng đã hiểu được sự việc này rất cấp bách, hơn nữa cô có thể nghĩ đến việc phòng chống dịch bệnh nhưng việc liên quan đến độ mẫn cảm với lương thực này cô không thể bằng người có kinh nghiệm thâm niên như Trần Đông được. Những người đói khổ chân chính, đối với họ sản lượng cao nhất mà họ có thể làm ra chính là mấy cân lương thực.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play