Tinh thần lực của Trương Nhược Trần cường đại biết bao, lập tức nhận ra nguy hiểm đang đến gần, trong lòng cảnh giác cao độ.

Chỉ cần tinh thần lực đạt tới trên ba mươi giai, sẽ có thể cảm nhận được nguy hiểm trước, trong minh minh chỗ tối tăm, cảm nhận được một số phúc họa ở gần.

Trong lòng Trương Nhược Trần dâng lên một cảm giác bất an mãnh liệt, toàn thân lông tóc dựng đứng, theo bản năng đứng bật dậy, khiến Tử Thiến đang ngồi bên cạnh bị giật mình, vội vàng thu ngân châm về.

"Chẳng lẽ hắn ta phát hiện ra rồi? Sao có thể như vậy?"

Tử Thiến thầm kinh hãi, không dám tùy tiện ra tay.

Trần Lê Binh thấy Tử Thiến không ra tay, hai mắt hơi nheo lại, trong con ngươi lóe lên sát ý.

Hắn ta lặng lẽ giấu ngón tay vào trong ống tay áo, vận chuyển chân khí đến đầu ngón tay, sau đó bắn ra một cây ngân châm tẩm độc.

Phải biết rằng, Trần Lê Binh ngồi ngay phía sau Trương Nhược Trần, khoảng cách rất gần.

Hơn nữa, Độc Phong châm lại mảnh như lông trâu, từ đầu ngón tay hắn bay ra, cho dù là ánh mắt của võ giả Huyền Cực Cảnh cũng không nhìn thấy quỹ tích bay của Độc Phong châm.

Nếu bị Độc Phong châm trúng, Trương Nhược Trần chắc chắn phải chết.

Nhưng điều khiển Trần Lê Binh giật mình là Trương Nhược Trần lại trở tay kẹp lấy Độc Phong châm.

Phải biết rằng từ đầu đến cuối Trương Nhược Trần không hề xoay người, tựa như sau lưng có mắt, chỉ cần xoay tay một cái, vươn hai ngón tay chuẩn xác kẹp lấy Độc Phong châm.

"Không thể nào! Cho dù là võ giả Huyền Cực Cảnh đại viên mãn cũng không thể phát hiện ra Độc Phong châm trong khoảng cách gần như vậy, càng đừng nói là bắt được Độc Phong châm." Trần Lê Binh hoảng hốt.

Hắn lại không biết, Trương Nhược Trần có lĩnh vực không gian, trong phạm vi mười thước, tất cả mọi thứ đều không thể gạt được cảm giác của võ hồn hắn.

Ngay khi Trương Nhược Trần nhận ra nguy hiểm, hắn lập tức đứng lên, phóng thích lĩnh vực không gian ra ngoài.

Trương Nhược Trần cầm Độc Phong châm, xoay người, ánh mắt có chút trầm lạnh nhìn chằm chằm Trần Lê Binh, nói: "Độc Phong châm, vô phong vô thanh, giết người vô hình, thấy máu liền phong hầu. Các hạ là sát thủ chuyên nghiệp?"

Trần Lê Binh biết thân phận bại lộ, liền xuất thủ lần nữa, tay nắm chuôi kiếm, xoẹt một tiếng, một đạo kiếm quang từ trong ống tay áo bay ra, dùng tốc độ nhanh như tia chớp đâm về phía trái tim Trương Nhược Trần.

Ngư Trường kiếm trong tay áo!

Kiểm, giấu ở trong tay áo.

Kiếm thể, tinh tế tựa như ruột cá.

Mặc dù Trần Lê Binh chỉ có tu vi võ đạo Huyền Cực cảnh hậu kỳ, lại từng ám sát một vị võ giả Huyền Cực cảnh tiểu cực vị, tạo nghệ trên kiếm đạo tương đối cao thâm.

Một kiếm xuất thủ, mười ba bóng kiếm xuất hiện.

Trong chớp mắt, mũi kiếm đã đâm vào ngực Trương Nhược Trần.

Bên cạnh, rất nhiều người đều phát ra tiếng kinh hô.

Tạ trưởng lão đang ngồi xếp bằng trên đỉnh đầu Huyết Vũ Ưng, chợt quát lớn một tiếng: "To gan!"

"Xoet!"

Một đạo kiếm khí từ trong tay Tạ trưởng lão bay ra, bay qua người Trần Lê Binh.

Trong miệng Trần Lê Binh phát ra một tiếng trầm đục, thân thể co rút một cái, ngã thẳng xuống lưng Huyết Vũ Ưng.

Liễu Thừa Phong đưa ngón tay đặt lên chóp mũi Trần Lê Binh, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Đã chết!"

Ánh mắt của mọi người, toàn bộ đều nhìn sang Tạ trưởng lão.

Tu vi của vị Tạ trưởng lão này cũng quá mạnh mẽ, chỉ một kiếm đã giết chết một võ giả Huyền Cực cảnh hậu kỳ. Hơn nữa, trên người Trần Lê Binh không có bất kỳ vết thương nào, vô cùng quỷ dị.

Tạ trưởng lão thu kiếm vào vỏ, lạnh lùng nhìn thi thể Trần Lê Binh nói: "Hắn sử dụng Độc Phong châm và Ngư Trường kiếm trong tay áo, chắc chắn là sát thủ của Địa Phủ Môn. Địa Phủ Môn vẫn luôn muốn xếp sát thủ vào, lẻn vào Võ Thị Học Cung, không ngờ hôm nay lại bị bản trưởng lão gặp được một tên. Chết chưa hết tội."

Sau đó, Tạ trưởng lão lại nhìn chằm chằm Trương Nhược Trần hỏi: "Ngươi là ai? Tại sao sát thủ của Địa Phủ Môn lại giết người?"

Trương Nhược Trần còn chưa mở miệng, Liễu Thừa Phong đã giành nói trước: "Tạ thúc, hắn chính là Cửu vương tử của Vân Vũ quận quốc, có thể nói là kỳ tài võ học."

"Kỳ tài võ học?"

Tạ trưởng lão cẩn thận đánh giá Trương Nhược Trần, mười sáu tuổi tu luyện đến Huyền Cực cảnh sơ kỳ, đích xác được coi là một thiên tài võ học. Nhưng còn lâu mới được coi là kỳ tài võ học.

Kỳ tài võ học của Vân Vũ quận quốc, Tạ trưởng lão chỉ nghe nói qua một người, đó chính là

con trai thứ bảy của Vân Vũ quận vương, năm đó mười hai tuổi đã đạt tới Huyền Cực cảnh.

Cửu vương tử trước mắt này so với vị Thất vương tử kia thì kém quá xa. Theo Tạ trưởng lão, cho dù là Tử Thiến cũng có thiên tư cao hơn Trương Nhược Trần.

Sau khi nhìn Trương Nhược Trần một cái, Tạ trưởng lão thu ánh mắt lại, dặn dò: "Ném thi thể của tên sát thủ Địa Phủ Môn xuống Huyết Vũ Ưng."

Nói xong lời này, Tạ trưởng lão liền một lần nữa nhắm hai mắt lại, không nói thêm một chữ.

"Thật là kỳ lạ, rõ ràng ta đã nhìn thấy một đạo kiếm khí xẹt qua thân thể hắn, tại sao lại không để lại vết thương?" Một vị võ giả giật mình nói.

Liễu Thừa Phong khinh miệt nói: "Ngươi thì biết cái gì? Thứ Tạ thúc tu luyện chính là võ kỹ Linh cấp hạ phẩm 'Toái Tâm Kiếm Pháp', hơn nữa, hắn đã tu luyện môn võ kỹ này đến đại thành. Giết người chỉ trảm tâm, sau khi chết không nhỏ máu. Các ngươi không tin phải đi sờ tim tên sát thủ kia một chút!"

Một vị võ giả đi sờ tim Trần Lê Binh, lại phát hiện trái tim Trần Lê Binh đã vỡ thành hai nửa.

Tuy rằng Tử Thiến và Trần Lê Binh đều là sát thủ thiên tài của Địa Phủ Môn, nhưng giữa các sát thủ lại rất ít khi qua lại. Cho nên, giao tình giữa bọn họ cũng không sâu, sau khi Trần Lê Binh chết, Tử Thiến cũng không có bất kỳ xúc động gì, lộ ra vẻ vô cùng bình tĩnh.

"May mắn vừa rồi ta không ra tay, bằng không, người chết chính là ta"

Tử Thiến nhìn thoáng qua Trương Nhược Trần. Cho đến bây giờ, nàng cũng không đoán ra, Trương Nhược Trần làm thế nào mà có thể tiếp được Độc Phong châm do Trần Lê Binh đánh

ra?

Phải biết rằng, chỉ có cường giả Địa Cực cảnh mới có thể thông qua thính lực vượt qua võ giả tầm thường, nghe được tiếng gió rít của độc phẩn châm. Cũng chỉ có cường giả Địa Cực cảnh mới có thể tránh thoát Độc Phong châm do Trần Lê Binh đánh ra.

Trương Nhược Trần tự nhiên không thể nào là cường giả Địa Cực cảnh.

Trên người hắn chắc chắn ẩn giấu bí mật không thể cho ai biết, trước khi điều tra rõ ràng bí mật này, tuyệt đối không thể tuỳ tiện ra tay giết hắn. Một khi thất bại, rất có thể sẽ giống như Trần Lê Binh, chết oan chết uổng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play