Bảo chủ Thanh Hà bảo tên là Triệu Kiến, là một nhân vật có địa vị khá cao trong Độc Chu thương hội.

Hắn đứng trên tường thành, nhìn thấy quân đội rợp trời rợp đất bên ngoài, trong lòng sợ hãi, vội vàng chạy vào trong thành, báo tin cho Hoa Minh Công - người đang dưỡng thương.

Năm ngày trước, trong trận chiến ở tổng bộ Hắc Thị, Hoa Minh Công bị hai vị trưởng lão áo bạc của Võ Thị học cung đánh bị thương, đến bây giờ thương thế vẫn chưa khỏi hẳn.

Nghe được tin Thanh Hà bảo bị bao vây, sắc mặt Hoa Minh Công trầm xuống, lạnh lùng nói: "Hừ! Bọn chúng đến nhanh thật, ngươi nhìn rõ là ai dẫn quân đến vây quét Thanh Hà bảo chưa? Là Vạn Thành Trọng? Hay là Trương Thiên Khuê?"

Triệu Kiến lắc đầu, nói: "Đều không phải, là Xích Hàn - nhân vật số bảy trong quân đội Vân Vũ Quận Quốc."

"Cái gì? Vân Vũ Quận Vương xem thường lão phu quá rồi! Lại phái Xích Hàn đến vây quét Thanh Hà bảo? Ha ha!" Hoa Minh Công thầm thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Xích Hàn mang theo bao nhiêu quân mã?"

"Ít nhất cũng phải một vạn, toàn bộ đều là tinh binh" Triệu Kiến nói.

Hoa Minh Công cười lạnh, nói: "Hàng hóa trong Thanh Hà bảo đã chuyển đi gần hết, ta vốn định hôm nay sẽ rời khỏi đây, đã như vậy, trước khi đi, tặng cho Vân Vũ Quận Vương một món quà lớn, để cho hắn biết, đối đầu với Hắc Thị, sẽ không có kết cục tốt đẹp."

Độc Chu thiếu chủ từ bên ngoài đi vào, cười nói: "Phụ thân nói đúng, Xích Hàn đến đây chính là tự tìm đường chết. Triệu Kiến, mở cửa thành, thả Xích Hàn vào."

"Vâng!"

Thấy Hoa Minh Công và Độc Chu thiếu chủ tự tin như vậy, vẻ kinh hoàng trên mặt Triệu Kiến biến mất, thay vào đó là nụ cười gian xảo, hắn đi lên đỉnh tường thành.

Đứng trên tường thành, Triệu Kiến ra lệnh cho thuộc hạ treo cờ trắng, nhìn Xích Hàn tướng quân ở phía xa, nói: "Xích Hàn tướng quân, chúng ta đầu hàng, xin ngài hãy hạ lệnh ngừng tấn công.

"Lập tức mở cửa thành, để Xích Hàn tướng quân vào!"

"Ầm!"

Dưới sức đẩy của hai mươi tư võ giả, cửa thành chậm rãi mở ra.

Cách đó năm dặm, Xích Hàn tướng quân cười lạnh: "Quả nhiên chỉ là một lũ ô hợp, vừa mới bao vây đã đầu hàng, đúng là không chịu nổi một đòn!"

Trương Nhược Trần nhắc nhở: "Tướng quân, cẩn thận có trả, trong Thanh Hà bảo nhất định có bố trí trận pháp phòng ngự, nếu tướng quân tiến vào, bọn chúng đột nhiên mở trận pháp, chúng ta sẽ rơi vào thế bất lợi."

Xích Hàn tướng quân dù sao cũng là lão tướng trên sa trường, biết rõ uy lực của trận pháp phòng ngự, ông ta gật đầu, nói: "Ngươi nói không sai, phải cẩn thận một chút."

Xích Hàn tướng quân nhìn chằm chằm Triệu Kiến, lớn tiếng nói: "Nếu các ngươi phá hủy bốn tòa trận tháp trên tường thành, bản tướng quân sẽ tiếp nhận các ngươi đầu hàng, bằng không, bản tướng quân chỉ có thể công thành."

Triệu Kiến nhìn Độc Chu thiếu chủ ở phía xa.

Khóe miệng Độc Chu thiếu chủ lộ ra nụ cười quỷ dị, gật đầu với hắn.

Theo Độc Chu thiếu chủ, cho dù không cần đến trận pháp, muốn tiêu diệt Xích Hàn cùng một vạn quân sĩ, cũng dễ như trở bàn tay.

Hơn nữa, sau này bọn chúng cũng không ở lại Thanh Hà bảo nữa, phá hủy trận pháp cũng là chuyện tốt, đỡ phải lãng phí của cải. Muốn bố trí một cái trận pháp phòng ngự, cần phải tốn rất nhiều tiền.

"Ầm ầm!"

Cùng với bốn tiếng nổ lớn, bốn tòa trận tháp bên ngoài Thanh Hà bảo sụp đổ, hóa thành một đống gạch vụn.

Thấy trận tháp bị phá hủy, Xích Hàn tướng quân lập tức cười to, phất tay, nói: "Xích Điện doanh, Xích Phong doanh, theo ta vào thành, tiêu diệt đám võ giả tà đạo kia."

Xích Hàn tướng quân chỉ dẫn theo hai doanh, khoảng bốn ngàn người, khí thế hùng hổ tiến vào Thanh Hà bảo.

Trương Nhược Trần ngồi trong xe ngựa, nhíu mày, tự lẩm bẩm: "Đám võ giả tà đạo kia lại dám phá hủy trận tháp, chẳng lẽ ta suy nghĩ nhiều rồi?"

Xích Hàn tướng quân dẫn quân đội vừa mới tiến vào Thanh Hà bảo, cửa thành bỗng nhiên đóng sập lại.

"Ha ha! Xích Hàn, ngươi ngu xuẩn thật, ngươi thật sự cho rằng chúng ta sẽ đầu hàng sao?" Triệu Kiến cười lớn.

Từ bốn phương tám hướng, mấy trăm tên võ giả tà đạo mặc áo bào màu tím xông ra, bao vây Xích Hàn tướng quân và bốn ngàn quân sĩ ở giữa.

Độc Chu thiếu chủ và Hoa Minh Công từ trong thành đi ra, đứng trên một bục đá, cười nhìn Xích Hàn tướng quân.

Độc Chu thiếu chủ cười nói: "Xích Hàn tướng quân, Vân Vũ Quận Vương phải ngươi đến đây chịu chết, ngươi cần gì phải bán mạng cho hắn? Chi bằng đầu hàng ta, với thực lực của ngươi, ta sẽ cho ngươi địa vị cao."

Nhìn thấy Độc Chu thiếu chủ và Hoa Minh Công, sắc mặt Xích Hàn tướng quân tái nhợt, biết mình trúng kế!

Không chỉ trúng kế của Độc Chu thiếu chủ và Hoa Minh Công, còn trúng kế của Thất hoàng tử. Chỉ là ông ta không hiểu, tại sao Thất hoàng tử lại muốn hãm hại mình?

Một nhân vật võ đạo thần thoại Thiên Cực Cảnh có thể dễ dàng giết chết một vạn quân đội, huống chi không chỉ có Hoa Minh Công là võ giả Thiên Cực Cảnh, Độc Chu thiếu chủ cũng có thực lực không kém gì Thiên Cực Cảnh.

Xem ra hôm nay khó thoát khỏi kiếp nạn này rồi.

Xích Hàn tướng quân không hề sợ hãi, cắn chặt răng, giơ Lang Nha bổng lên, quát: "Các huynh đệ, xông lên cho ta, giết!"

"Không biết tự lượng sức mình!"

Độc Chu thiếu chủ mất kiên nhẫn, rút loan đao bên hông ra, rót toàn bộ chân khí vào trong đó.

Minh văn trên loan đao được kích hoạt, chém ra một đao mang dài hai trượng, đánh về phía quân đội.

"Xoẹt!"

Chỉ một đao, hơn mười tên quân sĩ bị chém làm đôi, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất.

Trước mặt cao thủ như Độc Chu thiếu chủ, chiến thuật biển người không có tác dụng gì, đừng nói là một vạn, cho dù là mười vạn quân sĩ cũng không ngăn cản được hắn.

Độc Chu thiếu chủ vừa ra tay, Triệu Kiến cũng nhảy xuống từ trên tường thành, đánh ra một chưởng, đánh bay hơn mười tên quân sĩ.

Triệu Kiến là Bảo chủ Thanh Hà bảo, tu vi đạt đến Địa Cực Cảnh đại viên mãn, ông ta xông vào trong quân đội, không ai có thể đỡ nổi một chiêu.

Chỉ trong chốc lát, trên mặt đất đã la liệt thi thể.

Ông ta xông đến trước mặt Xích Hàn tướng quân, giao chiến với ông ta.

Độc Chu thiếu chủ nhìn mấy ngàn quân sĩ, cười lạnh lùng: "Một lũ kiến hôi cũng muốn vậy quét Thanh Hà bảo, thật nực cười..."

Đột nhiên, bên ngoài thành vang lên một tiếng huýt dài, thanh âm chói tai vang vọng khắp Thanh Hà bảo.

Độc Chu thiếu chủ híp mắt, nhìn về phía ngoài thành: "Trong quân còn có cao thủ?"

"Ầm!"

Cửa thành Thanh Hà bảo được đúc bằng sắt rắn, dày nửa mét, vậy mà bị một đạo kiếm khí đánh nát.

Mảnh vỡ cửa thành bị một luồng chân khí khống chế, bắn về phía đám võ giả tà đạo.

"Phập phập!"

Mười bảy tên võ giả tà đạo bị mảnh vỡ xuyên qua cơ thể, ngã xuống đất, chết ngay tại chỗ.

Trương Nhược Trần tay cầm cổ kiếm Trầm Uyên, từ bên ngoài đi vào, nhìn chằm chằm Độc Chu thiếu chủ, nói: "Hoa Thanh Sơn, chúng ta lại gặp nhau!"

Vừa rồi khi cửa thành đóng lại, Trương Nhược Trần biết có chuyện không ổn, lập tức đuổi theo.

Bên ngoài thành vang lên tiếng trống trận và tiếng hò hét của quân đội, sáu ngàn quân sĩ còn lại đang kết trận, xông về phía Thanh Hà bảo.

Nhìn thấy Trương Nhược Trần, Độc Chu thiếu chủ sững sờ, sau đó cười to: "Trương Nhược Trần, thiên đường có đường ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại xông vào!"

"Vậy sao?"

Trương Nhược Trần cười nói: "Vậy còn phải xem là thiên đường của ai, địa ngục của ai?"

Độc Chu Thiếu Chủ hừ lạnh một tiếng, ánh mắt trầm xuống, nói: "Hôm nay ngươi đừng hòng chạy trốn!"

Bàn chân Thiếu Chủ Độc Chu đạp một cái, bay lên cao hơn ba mươi mét, lại cấp tốc hạ xuống, mượn tốc độ hạ xuống, một đao chém tới đỉnh đầu Trương Nhược Trần.

Ánh đao sáng ngời, kéo dài ra hơn mười mét, tựa như một vầng trăng sáng trong, từ trên trời rơi xuống.

"Vèo!"

Thân thể Trương Nhược Trần chỉ khẽ động, liền biến mất tại chỗ.

"Cái gì?" Độc Chu Thiếu Chủ hơi kinh hãi, không ngờ rằng tốc độ của Trương Nhược Trần lại nhanh như vậy.

"Oanh!"

Độc Chu Thiếu Chủ một đao chém trên mặt đất, mặt đất mãnh liệt chấn động, xuất hiện một vết đao thật dài, dài đến trăm mét, sâu đến ba mét.

Một đao này, căn bản không giống như võ giả có thể bộc phát ra lực phá hoại, khiến tất cả mọi người ở đây chấn kinh không thôi.

"Tốc độ của ngươi quá chậm!" Giọng nói của Trương Nhược Trần vang lên sau lưng Độc Chu Thiếu Chủ.

Độc Chu Thiếu Chủ biến sắc, đang định xoay người xuất đao ngăn cản, nhưng Trương Nhược Trần đã đánh một chưởng vào lưng hắn.

"Bành!"

Chưởng lực cường đại, đánh cho Độc Chu Thiếu Chủ bổ nhào về phía trước, tựa như chó dữ vồ mồi, nhào trên mặt đất, lăn đến hơn mười trượng bên ngoài, đem một bức tường đều đụng ngã.

Độc Chu Thiếu Chủ chật vật từ trong phế tích bay lên, một lần nữa rơi xuống mặt đất, xé nát áo khoác cũ nát, lộ ra một bộ áo giáp màu bạc.

Chính vì có bộ giáp này bảo vệ, cho nên hắn mới chịu được một chưởng của Trương Nhược Trần, hắn cũng chỉ bị thương nhẹ.

Áo giáp trên người hắn tên là Xà Lân Ngân Giáp, là một kiện Chân Vũ khí cấp sáu, toàn bộ là do lân phiến màu bạc xâu chuỗi mà thành, không có một khe hở nào.

"Trương Nhược Trần, ta đã xem thường ngươi. Thảo nào ngươi dám đánh một trận với ta, thì ra tu vi của ngươi đã đột phá."

Thiếu Chủ Độc Chu nhìn chằm chằm Trương Nhược Trần, trong con ngươi xuất hiện một tia quang mang màu xanh lá, cuối cùng hoàn toàn biến thành màu xanh lá, lộ ra vẻ vô cùng yêu d.

Nhiếp Hồn Chi Nhãn.

Đây là một loại vũ kỹ Linh cấp trung phẩm, bình thường mà nói, chỉ có võ giả Thiên Cực Cảnh mới có thể tu luyện thành công. Độc Chu Thiếu Chủ tuy rằng tu luyện Nhiếp Hồn Chi Nhãn, nhưng lại không có tu luyện Nhiếp Hồn Chi Nhãn tới đại thành.

Tinh thần lực của Trương Nhược Trần cường đại cỡ nào, Nhiếp Hồn Chi Nhãn không đạt tới đại thành làm sao có thể tổn thương được hắn?

Trương Nhược Trần trực tiếp không nhìn Nhiếp Hồn Chi Nhãn của Độc Chu Thiếu Chủ, chân đạp bộ pháp, vọt tới trước mặt Độc Chu Thiếu Chủ, một kiếm chém xuống.

"Thiên Tâm Mãn Nguyệt."

Thiên Tâm Kiếm Pháp mặc dù chỉ là kiếm pháp Linh cấp hạ phẩm, nhưng khi Trương Nhược Trần đạt tới Kiếm Tâm Thông Minh, đã tu luyện Thiên Tâm Kiếm Pháp tới Hóa Cảnh.

Hóa Cảnh, chính là cảnh giới vượt qua đại thành.

Một loại võ kỹ, một khi đạt tới Hóa Cảnh, uy lực sẽ tăng lên gấp bội.

Cho dù chỉ là kiếm pháp Linh cấp hạ phẩm, cũng có thể phát huy ra uy lực của kiếm pháp Linh cấp trung phẩm.

Độc Chu Thiếu Chủ căn bản không nghĩ tới Nhiếp Hồn Chi Nhãn sẽ mất đi tác dụng, trong lúc vội vàng, chỉ đành bổ ra một đao, hướng về phía Trương Nhược Trần đỡ lại. Kiếm pháp của Trương Nhược Trần tinh diệu cỡ nào, hắn làm sao có thể chống đỡ được?

Chỉ thấy cổ kiếm hơi vặn vẹo một chút, liền tránh loan đao trong tay Độc Chu Thiếu Chủ, chém vào phần eo của Độc Chu Thiếu Chủ.

"Phốc!"

Độc Chu Thiếu Chủ bị chém thành hai đoạn, cho dù là Xà Lân Ngân Giáp trên người hắn cũng không ngăn được sự sắc bén của cổ kiếm Trầm Uyên.

Một vị cao thủ tà đạo trẻ tuổi đứng đầu cứ như vậy ngã xuống, máu tươi văng khắp nơi, chết dưới kiếm của Trương Nhược Trần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play