Lúc ở đấu trường Võ Thị, Trương Nhược Trần đã bại lộ thực lực chân chính, Trương Thiên Khuê hẳn là đã xác định, hắn chính là "Trần Nhược".
Như vậy, chẳng phải cảnh giới Kiếm Tâm Thông Minh cũng đã bại lộ?
Cảnh giới Kiếm Tâm Thông Minh của "Trần Nhược", chỉ có Lâm Nính San tận mắt nhìn thấy, tuy sau đó Lâm Nính San có nói cho Trương Thiên Khuê và Lâm Thần Dụ, nhưng bọn họ căn bản không tin.
Dù sao, trong truyền thuyết, chỉ có Bán Thánh mới có thể đạt đến Kiếm Tâm Thông Minh.
Bọn họ chỉ cho rằng tu vi của Lâm Nính San quá thấp, cho nên mới nhìn nhầm "Trần Nhược" đạt đến cảnh giới Kiếm Tâm Thông Minh.
Giống như một con kiến, sẽ đem một con voi, nhìn nhầm thành một ngọn núi lớn.
Lâm Thần Dụ thấy Trương Nhược Trần không có động tĩnh gì, cười lạnh một tiếng, nói: "Trương Nhược Trần, người đứng trước mặt ngươi chính là nữ nhi của Tông chủ Vân Đài Tông phủ, Hàn Tiêu sư tỷ. Trình độ kiếm pháp của Hàn Tiêu sư tỷ, đã sớm đạt đến cảnh giới quỷ thần khó lường. Sư tỷ chủ động muốn luận bàn kiếm pháp với ngươi, là nể mặt ngươi, đừng có được voi đòi tiên. Đừng tưởng rằng kiếm pháp của mình lợi hại thì ghê gớm lắm, trên trời còn có trời, người tài còn có người tài hơn, nói không chừng ngươi ngay cả mười chiêu của sư tỷ cũng không đỡ nổi."
Hàn Tiêu nhíu mày, lạnh giọng quát: "Ta luận bàn kiếm pháp với Trương Nhược Trần, một tên nô tài như ngươi xen mềm vào làm gì?"
"Sư tỷ b thứ tội."
Sắc mặt Lâm Thần Dụ trắng bệch, vội vàng quỳ trên mặt đất, hai tay chống đất, dáng vẻ vô cùng sợ hãi.
Trong mắt Hàn Tiêu, Lâm Thần Dụ chỉ là một tên nô bộc của Trương Thiên Khuê, còn Trương Nhược Trần lại là thiên tài trẻ tuổi có thể đánh bại Thanh Xích Bạch về kiếm pháp. Địa vị của hai người, một trời một vực.
Hàn Tiêu có thể luận bàn kiếm pháp, kết giao bằng hữu với Trương Nhược Trần, nhưng tuyệt đối sẽ không cùng Lâm Thần Dụ làm bằng hữu bình thường.
Quan trọng nhất là, Hàn Tiêu cũng không biết mâu thuẫn giữa Trương Thiên Khuê và Trương Nhược Trần, nàng coi Trương Nhược Trần là một vị đệ đệ thiên tài của Trương Thiên Khuê.
Hàn Tiêu trừng mắt nhìn Lâm Thần Dụ một cái, khinh miệt nói: "Ngươi cũng xứng gọi ta là sư tỷ? Đã nói sai, tự nhiên phải bị trừng phạt. Tự mình cắt đầu lưỡi đi, khỏi cần ta phải động thủ."
Ánh mắt Lâm Thần Dụ hoảng hốt, cầu cứu nhìn về phía Trương Thiên Khuê.
Phải biết, Lâm Thần Dụ đã bị cung hình, lại bị chặt một cánh tay, nếu ngay cả đầu lưỡi cũng bị cắt, vậy thì đúng là không còn gì thảm hơn.
Trương Thiên Khuê nói: "Hàn sư muội, kỳ thật Lâm Thần Dụ là biểu ca của Trương Nhược Trần."
"Ồ!"
Hàn Tiêu có chút kinh ngạc, trước kia chỉ biết Lâm Thần Dụ là nô bộc bên cạnh Trương Thiên Khuê, lại không biết hắn còn có thân phận như vậy. Với loại người như Trương Thiên Khuê, Hàn Tiêu cũng không bận tâm nhiều.
Không ngờ Trương Thiên Khuê lại thu biểu ca của Trương Nhược Trần làm nô bộc, nói như vậy, quan hệ giữa Trương Thiên Khuê và Trương Nhược Trần, có lẽ cũng không hài hòa như bề ngoài.
Hàn Tiêu không để ý tới Lâm Thần Dụ nữa, ánh mắt nhìn về phía Trương Nhược Trần, quyết định giải thích rõ ràng: "Cửu vương tử, ta là thật lòng muốn cùng ngươi luận bàn kiếm pháp, không có ý gì khác, hy vọng ngươi đừng suy nghĩ nhiều."
Trương Nhược Trần nói: "Được! Chỉ là luận bàn kiếm pháp thôi, cũng không phải chuyện gì to tát."
Trong lòng Hàn Tiêu vui mừng, rốt cuộc có thể cùng cao thủ kiếm pháp cùng cấp bậc luận bàn.
Cũng không biết trình độ kiếm pháp của Trương Nhược Trần đã đạt đến cấp bậc nào?
Trên bầu trời, bông tuyết bay lả tả, cả thiên địa đều trắng xóa một màu.
Những thị vệ, thái giám, cung nữ đang bận rộn cũng đều dừng lại, từ xa nhìn Trương Nhược Trần và Hàn Tiêu đang đứng trong tuyết.
Bọn họ lộ ra vẻ mặt hưng phấn, võ đạo cao thủ luận bàn kiếm pháp, không phải lúc nào cũng có thể nhìn thấy.
"Vẫn nghe nói kiếm pháp của Cửu vương tử điện hạ cao minh, không biết đã đạt đến trình độ nào?"
"Nhất định là siêu phàm thoát tục, không phải chúng ta có thể tưởng tượng."
"Người luận bàn với Cửu vương tử điện hạ, thế nhưng là thiên chi kiêu nữ của Vân Đài Tông phủ, Cửu vương tử điện hạ có nắm chắc chiến thắng hay không?"
"Vân Đài Tông phủ chính là võ đạo thánh địa, ngay cả Đại Vương năm đó cũng là đệ tử của Vân Đài Tông phủ. Kiếm pháp mà nàng ấy sử dụng, nhất định là tinh diệu tuyệt luân, Cửu vương tử điện hạ phỏng chừng rất khó chiến thắng"
Trương Nhược Trần đặt tay trái ra sau lưng, tay phải hóa thành một đạo tàn ảnh, vươn về phía trước, dùng hai ngón tay, chuẩn xác kẹp lấy một bông tuyết đang bay ở giữa không trung.
Bông tuyết vô cùng mỏng manh, trong suốt óng ánh, tản ra hàn khí nhàn nhạt.
Kỳ lạ là, bông tuyết bị kẹp giữa hai ngón tay, thế mà không hề tan chảy.
"Vèo vèo!"
Cánh tay của Trương Nhược Trần không ngừng duỗi ra, trước người xuất hiện mấy chục đạo tàn ảnh.
Lúc tay hắn dừng lại, trên đầu ngón tay xuất hiện một trăm lẻ tám bông tuyết, nối liền thành một chuỗi dài, tạo thành một thanh trường kiếm trong suốt sáng long lanh.
Những thái giám, cung nữ đang vây xem xung quanh, đều hít vào một ngụm khí lạnh, phát ra tiếng thán phục.
Chỉ riêng một chiêu "Tích Tuyết Thành Kiếm" này, đã vô cùng huyền diệu.
Chỉ khi đạt đến Kiếm Tùy Tâm Đi đỉnh phong, mới có thể đạt tới cảnh giới "Nhất Hoa Nhất Thảo Giai Khả Vi Kiếm". Cho dù chỉ là một bông tuyết, cũng có thể trở thành kiếm trong tay Trương Nhược Trần.
"Lợi hại!"
Hàn Tiêu nhìn thấy thủ pháp của Trương Nhược Trần, cũng lập tức duỗi hai ngón tay trắng nõn như ngọc ra, cánh tay không ngừng vũ động, rất nhanh cũng dùng từng bông tuyết ngưng tụ thành một thanh kiếm.
Chỉ có điều, kiếm mà nàng ngưng tụ ra chỉ có bảy mươi hai bông tuyết.
Đây đã là cực hạn của nàng!
Trương Nhược Trần vung Băng Tinh Tuyết Kiếm, chân khí trong cơ thể được phóng ra ngoài, tuyết đọng trên mặt đất dưới sự dẫn dắt của kiếm khí, đều bay lên, hình thành một cơn lốc
xoáy kiếm khí.
Hàn Tiêu nhìn Trương Nhược Trần đang đứng trong tuyết bay, khẽ lắc đầu, nói: "Không cần phải so nữa, trình độ kiếm pháp của ta không bằng ngươi."
"Xoat --"
Băng Tinh Tuyết Kiếm trong tay nàng vỡ vụn, hóa thành bảy mươi hai bông tuyết, bay lả tả rơi xuống mặt đất.
Trương Nhược Trần cũng thu hồi chân khí, ném Băng Tinh Tuyết Kiếm trong tay ra ngoài, hóa thành một bông tuyết.
Hàn Tiêu nhìn chằm chằm bóng lưng thiếu niên đang rời đi, trong mắt đẹp lộ ra vài phần thưởng thức, nói: "Với thiên tư của hắn, nhiều nhất là năm năm, người đứng đầu thế hệ trẻ tuổi, không phải hắn thì còn ai vào đây nữa."
Trương Thiên Khuê nhìn thấy thần sắc của Hàn Tiêu, trong mắt liền hiện lên vài phần sát ý.
Trương Nhược Trần là cái thá gì, trước kia hắn căn bản không để vào mắt, không ngờ hiện tại lại tu luyện kiếm pháp đến trình độ này. May mà tu vi của hắn còn thấp, muốn đối phó hắn cũng không phải là chuyện khó, chỉ cần dùng một chút thủ đoạn là có thể khiến hắn chết từ trong trứng nước.
Ngày Đông Chí, chính là đại điển tế tự.
Đối với một quận quốc mà nói, cái gì là quan trọng nhất?
Đương nhiên là đại điển tế tự.
Không chỉ mỗi một quận quốc, thậm chí mỗi một tông môn, mỗi một gia tộc, mỗi một tòa thành trì, mỗi một thôn trấn, đều coi trọng đại điển tế tự.
Bởi vì, chỉ có vào lúc tế tự, mới có thể câu thông với Thần Linh.
Chỉ có câu thông với Thần Linh, nhân loại mới có thể mở ra Thần Võ Ấn Ký, bước lên con đường tu luyện, từ đó trở thành võ giả.
Người không mở ra Thần Võ Ấn Ký, thì không cách nào hấp thu linh khí vào cơ thể.
Quốc tế của một quốc gia vô cùng quan trọng, quyết định sự hưng suy tồn vong của quốc gia đó. Tế tự càng long trọng, Thần Võ Ấn Ký mà Thần Linh ban cho càng nhiều, cấp bậc Thần Võ Ấn Ký cũng càng cao.
Võ giả của một quốc gia càng nhiều, quốc lực của quốc gia đó mới càng thêm cường thịnh.
Đại điển tế tự của Vân Vũ Quận quốc chỉ có thể coi là đại điển tế tự tầm trung. Nhưng trong mắt võ giả của Vân Vũ Quận quốc, đây đã là một đại điển long trọng.
Người dân trong vương thành, gần như đều tụ tập đến Tổ Hoàng Từ Đường, nhìn một cái, người đông nghìn nghịt, không nhìn thấy điểm cuối.
Tế tự là một chuyện vô cùng thần thánh, cho dù là tà đạo võ giả, cũng không dám quấy rối vào lúc tế tự, sợ chọc giận Thần Linh, dẫn đến tai họa ngập đầu.
Đại điển tế tự năm nay do Thất vương tử Trương Thiên Khuê thay mặt Vân Vũ Quận vương
chủ trì, giống như đang ám chỉ cho mọi người một loại tín hiệu, Vân Vũ Quận quốc có ý định lập Trương Thiên Khuê làm Thế tử.
Đại điển tế tự năm nay long trọng hơn rất nhiều so với những năm trước, chỉ riêng bò dễ dùng để tế tự đã vượt qua con số mười vạn, còn có mấy ngàn con Man thú cực lớn.
Tiếng chuông vang lên, Quốc sự bắt đầu tuyên đọc tế văn.
Sau đó, Trương Thiên Khuê dẫn đầu văn võ bá quan, leo lên tế đàn, một bộ dáng oai phong lẫm liệt, giống như hắn đã là Vân Vũ Quận vương.
Đứng trên tế đàn cao cao, Trương Thiên Khuê tìm kiếm bóng dáng Trương Nhược Trần, nhưng lại không hề phát hiện ra Trương Nhược Trần, trong lòng có chút đắc ý, cảm thấy Trương Nhược Trần nhất định là bởi vì bị cướp mất danh tiếng, cho nên không thèm tham gia đại điển tế tự.
Trương Thiên Khuê rót chân khí vào trong giọng nói, lớn tiếng nói: "Bắt đầu đại điển tế tự."
"Ầm ầm!"
Trên tế đàn, tiếng tù và, kèn lệnh vang lên, phát ra âm thanh chấn động đất trời. Đồng thời, các loại nhạc khí khác cũng được tấu vang.
Từng quân sĩ mặc áo giáp bắt đầu chém giết gia súc, đem máu tươi đổ vào trong tế đàn, dùng máu tươi tế tự chư thần.
Dưới sự thúc đẩy của máu tươi, tế đàn bắt đầu chậm rãi vận chuyển, từng đạo Minh Văn cổ xưa hiện lên.
"Vèo!"
Một cột máu tươi khổng lồ từ trên tế đàn phóng lên trời cao, xuyên thủng tầng mây, giống như muốn xông thẳng vào trong hư không mênh mông.
Cùng lúc đó, Trương Nhược Trần khoanh chân ngồi tĩnh tọa ở giữa một tòa cung điện trong vương cung.
Võ Hồn từ trong cơ thể hắn bay ra, hiện ra hình thái thần thánh, phát ra vạn trượng hào quang.
"Hóa hình!"
Võ Hồn bỗng nhiên biến hóa, biến thành một bóng người mặc áo giáp màu đỏ như máu, chân đạp tường vân, từ trong vương cung bay ra, đi tới không trung phía trên Tổ Hoàng Từ Đường.
Trước khi Trương Nhược Trần tu luyện thành Giả Thần Chi Thân, người bình thường căn bản không nhìn thấy Võ Hồn của hắn. Nhưng bây giờ thì khác, chỉ cần hắn nguyện ý, cho dù là người bình thường chưa từng tu luyện võ công, cũng có thể nhìn thấy hư ảnh của Võ Hồn.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là hắn phải chủ động phóng xuất Giả Thần Chi Thân, nếu không, người bình thường vẫn không nhìn thấy Võ Hồn của hắn.
Thần ảnh càng lúc càng lớn, bành trướng đến trăm hai mươi trượng, hai mắt như hai vầng
mặt trời chói chang, nhìn xuống chúng sinh phía dưới, tản mát ra khí tức vô cùng kinh khủng. Thật sự giống như là hình chiếu của Thần Linh, xuất hiện ở nhân gian.
Cũng không biết là ai, phát hiện ra thần ảnh trên không trung trước nhất, kích động hô lớn: "Thần Linh hiển linh! Thần Linh hiển linh..."
Sau đó, tất cả mọi người đều ngẩng đầu, nhìn về phía thần ảnh khổng lồ trên không trung kia.
"Là Thần Linh..."
"Nhanh quỳ xuống bái lạy Thần Linh."
Toàn bộ Vương thành, gần như tất cả mọi người đều quỳ rạp trên mặt đất, hướng về phía thần ảnh trên không trung mà bái lạy, vừa kích động, lại vừa thành kính.
Thần Linh hiển linh, ở Côn Luân Giới, cũng không phải là chưa từng xảy ra, chỉ là số lần xuất hiện tương đối ít, hơn nữa, gần như chỉ ở những loại tế tự thánh điển đỉnh cao mới có thể xuất hiện.
Xuất hiện Thần Linh hiển linh, nhất định sẽ có thần linh ban phúc, chứng minh Thần Linh đang chú ý tới con dân của một phương thế giới này.
Không chỉ là những thường dân kia, ngay cả những võ giả có tu vi cường đại và quan viên triều đình cũng đều kích động không thôi. Vân Vũ Quận Quốc thế mà lại xuất hiện Thần Linh hiển linh, đó là chuyện vinh hạnh đến bực nào.
"Vào lúc bổn cung chủ trì tế tự đại điển, lại xuất hiện Thần Linh hiển linh, chẳng lẽ là đang dự báo điều gì?"
Trong lòng Trương Thiên Khuê vô cùng hưng phấn, lập tức quỳ trên mặt đất, cung kính bái lạy hư ảnh Thần Linh phía trên, miệng hô lớn: "Trời phù hộ Vân Vũ Quận Quốc, phàm nhân Trương Thiên Khuê bái kiến Chân Thần!"
Thất vương tử điện hạ đã quỳ xuống đất cúng bái, quốc sư, đại nguyên soái, các tướng quân..., tất cả quan viên đều quỳ rạp trên mặt đất, không ngừng dập đầu. Hy vọng sự thành kính của mình có thể được Thần Linh biết được, từ đó ban xuống phúc phận.
Phúc trạch của Thần Linh, dù chỉ là một chút, cũng có thể khiến cho bọn hắn hưởng thụ vô tân.
Ngay cả Vương Hậu nương nương ngồi trên cao, cũng lập tức từ trên ghế Kim Phượng đi xuống, cuốn làn váy dài, quỳ trên mặt đất, cung kính bái lạy thần ảnh.