Lúc Trương Nhược Trần gặp Đoan Mộc Tinh Linh, Đoan Mộc Tinh Linh có vẻ rất vui mừng, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy nụ cười, đôi mắt to tròn không ngừng chớp chớp, nói: "Trương Nhược Trần, ngươi đoán xem ta mang đến tin tức tốt gì cho ngươi?"

"Với tình hình hiện tại của Vương thành, còn có thể có tin tức tốt?" Trương Nhược Trần đeo mặt nạ kim loại, thản nhiên nói.

Đoan Mộc Tinh Linh trừng mắt liếc hắn một cái, lấy ra một cái hộp gỗ từ trong nhẫn trữ vật, đưa cho Trương Nhược Trần.

"Cái gì vậy?" Trương Nhược Trần hỏi.

Đoan Mộc Tinh Linh ngẩng cằm lên, lộ ra cổ ngọc thon dài, kiêu ngạo nói: "Tự mình mở ra xem đi!"

Trương Nhược Trần do dự một chút, rồi mở hộp gỗ ra.

"Vèo"

Một luồng khí lạnh lẽo từ trong hộp gỗ tỏa ra.

Luồng khí tức kia ẩn chứa lực ăn mòn cực mạnh, trong nháy mắt đã ăn mòn năm ngón tay của Trương Nhược Trần.

Làn da tay phải lập tức biến thành màu đen.

Trương Nhược Trần không hề kinh hoảng, ngược lại lộ ra vẻ mừng rỡ, đóng hộp gỗ lại. Đồng thời vận chuyển Chân khí thuộc tính Lửa, luyện hóa độc tố trong cơ thể.

"Thần Tê thảo! Đoan Mộc sư tỷ, tỷ tìm nó ở đâu vậy?" Trương Nhược Trần có chút kích động nói.

Tuy độc tính của Thần Tê thảo rất mạnh, nhưng vừa rồi chỉ là một lượng nhỏ độc tố xâm nhập vào cơ thể Trương Nhược Trần. Cho nên, Trương Nhược Trần có thể dùng Chân khí thuộc tính Lửa luyện hóa độc tố.

Nếu Trương Nhược Trần dám trực tiếp nuốt Thần Tê thảo vào bụng, e rằng trong nháy mắt sẽ mất mạng, thần tiên cũng khó cứu.

Đoan Mộc Tinh Linh thản nhiên nói: "Ta chỉ nhờ một người bạn tìm từ Thiên Thủy Quận Quốc, ngày đêm gấp rút đưa đến Vương thành. Chuyện nhỏ mà thôi, không cần để tâm. Đương nhiên, Thần Tê thảo vô cùng hiếm có, hơn nữa độc tính cực mạnh, người bạn kia của ta cũng chỉ tìm được ba cây, không biết có đủ cho người dùng hay không?"

"Đủ rồi! Dù sao cũng phải đa tạ Đoan Mộc sư tỷ" Trương Nhược Trần chắp tay, chân thành cảm tạ Đoan Mộc Tinh Linh.

Thiên Thủy Quận Quốc và Vân Vũ Quận Quốc cách xa nhau hơn mười vạn dặm, muốn trong vòng ba ngày đưa Thần Tê thảo tới, nhất định phải dùng Man cầm cấp bốn, dùng tốc độ nhanh nhất để bay, mới có thể làm được.

Phần ân tình này, xem như thiếu nàng rồi!

Trương Nhược Trần không hỏi vì sao Đoan Mộc Tinh Linh có thể đưa Thần Tê thảo đến Vương thành trong vòng ba ngày. Đoan Mộc Tinh Linh cũng không hỏi Trương Nhược Trần muốn dùng Thần Tê thảo để làm gì, hai người rất ăn ý.

Đoan Mộc Tinh Linh nghiêng đầu, cười híp mắt nói: "Ngươi tìm ta chắc là có chuyện gì chứ?"

"Không gạt sư tỷ, đúng là có chuyện."

Trương Nhược Trần cất Thần Tê thảo vào nhẫn trữ vật, nói: "Ta muốn biết một chút tình hình của các học viên Võ Thị học cung ở trong Vương thành."

"Chỉ đơn giản vậy thôi sao?" Đoan Mộc Tinh Linh cười ẩn ý.

Trương Nhược Trần cười nói: "Ta vốn không phải là người phức tạp."

Đoan Mộc Tinh Linh nói: "Trận chiến ở đấu trường Võ Thị, Võ Thị học cung tổn thất nặng nề, trong đó có mấy chục học viên thiên tài chết thảm, còn có một số người bị bắt, cũng không rõ bị giam giữ ở đâu. Hiện tại, Võ Thị học cung có tổng cộng ba cứ điểm ở Vương thành, Tử Thiến bị nhốt ở trong địa lao của Lăng Không trang viên. Một khi điều tra rõ nàng là sát thủ của Địa Phủ môn, Trần Hi Nhi nhất định sẽ xử tử nàng."

Trương Nhược Trần nhìn chằm chằm vào mắt Đoan Mộc Tinh Linh, ho khan hai tiếng, nói: "Cái đó... làm sao tỷ biết ta là vì chuyện của Tử Thiến mà đến tìm tỷ?"

Đoan Mộc Tinh Linh che miệng cười, "Ngươi và Tử Thiến quan hệ thân mật như vậy, nàng lại vì ngươi mà bại lộ thân phận. Chỉ cần là người, đều có thể nhìn ra quan hệ của hai người không bình thường. Ngươi vừa được thả ra, nhất định sẽ đi cứu nàng. Chuyện này có gì kỳ quái?"

Đoan Mộc Tinh Linh lại nói: "Thật ra ta rất tò mò, rốt cuộc ngươi và nữ sát thủ kia đã phát triển đến mức nào rồi?"

"Chúng ta chỉ là bạn bè bình thường, căn bản không phải như tỷ nghĩ.." Trương Nhược Trần biết mình lỡ lời, vội vàng ngậm miệng lại, hận muốn tát mình một cái.

"Ha ha! Thử một cái là biết ngay, nàng ta quả nhiên là sát thủ của Địa Phủ môn. Trương Nhược Trần, ngươi thật to gan, dám qua lại với sát thủ của Địa Phủ môn, nếu để Trần tỷ tỷ biết được, còn không lật trời?" Đoan Mộc Tinh Linh cười lớn nói.

Trương Nhược Trần không thể không thừa nhận, bản thân đã đánh giá thấp trí tuệ của Đoan Mộc Tinh Linh, sau này không bao giờ tin "đàn bà ngực to não nhỏ" nữa.

Trương Nhược Trần nghiêm mặt nói: "Đoan Mộc sư tỷ, chuyện này không thể nói giỡn, tỷ ngàn vạn lần đừng truyền ra ngoài."

"Yên tâm! Chúng ta là gì của nhau chứ? Ta sao lại bán đứng ngươi?"

Đoan Mộc Tinh Linh thu hồi nụ cười, hai ngón tay ngọc sờ lên cằm, nói: "Hơn nữa, nếu ngươi muốn cứu người, ta còn có thể giúp ngươi."

Tại Vương thành, các đại gia tộc và tông môn đều có trang viên thuộc về mình.

Lăng Không trang viên, chiếm diện tích 120 mẫu, không tính lớn, cũng không tính là nhỏ, chính là một cứ điểm bí mật của Võ Thị Học Cung ở trong Vương thành.

Hiện tại là thời kỳ phi thường, cho nên, Lăng Không trang viên phòng thủ thập phần nghiêm mật, tất cả trận pháp hoàn toàn mở ra. Coi như là cường giả Thiên Cực Cảnh, muốn thần không biết quỷ không hay xông vào, đó cũng là chuyện không thể nào.

Trương Nhược Trần và Đoan Mộc Tinh Linh vừa mới tới gần Lăng Không trang viên đã bị thị vệ trông coi trang viên phát hiện.

"Nơi đây là trang viên tư nhân, hai vị..."

Tên thị vệ kia còn chưa nói xong, Trương Nhược Trần và Đoan Mộc Tinh Linh đã đồng thời lấy lệnh bài của Võ Thị Học Cung ra.

Nhìn thấy lệnh bài học viên nội cung trong tay Trương Nhược Trần và Đoan Mộc Tinh Linh, tên thị vệ kia lập tức quỳ một chân xuống, hành lễ với bọn hắn, cung kính mời bọn hắn vào Lăng Không trang viên.

Đoan Mộc Tinh Linh và Trương Nhược Trần đến Lăng Không trang viên, khiến rất nhiều học viên bị kinh động.

Đặc biệt là Trương Nhược Trần, rất nhiều người đều hết sức tò mò về hắn, đặc biệt chạy đến, muốn gặp vị thiếu niên thiên tài có thể từ Địa Hỏa Thành cứu Yên Trần quận chúa ra.

"Hắn chính là đệ tử bí truyền của Các chủ trưởng lão áo bạc, Trương Nhược Trần, trên mặt sao lại đeo mặt nạ?" Một vị đệ tử ngoại cung nhìn Trương Nhược Trần đang sóng vai đi cùng Đoan Mộc Tinh Linh, lộ ra ánh mắt vừa hâm mộ, lại vừa sùng bái.

"Trương sư huynh chính là đệ tử bí truyền, thân phận của hắn há là đám người chúng ta có thể so sánh. Thân phận thần bí một chút cũng rất bình thường."

Một học viên khác vẻ mặt ủ rũ, nói: "Không ngờ Đoan Mộc sư tỷ lại là bạn gái của Trương sư huynh, xem ra ta một chút hy vọng cũng không có!"

"Đoan Mộc sư tỷ đẹp như tiên nữ, cũng chỉ có thiên tài tuấn kiệt như Trương sư huynh mới xứng làm bạn trai của nàng. Ngươi đừng hy vọng nữa, tranh bạn gái với Trương sư huynh, quả thực chính là đang tìm chết."

Tiến vào Lăng Không trang viên, Trương Nhược Trần và Đoan Mộc Tinh Linh không hành động ngay mà dưới sự sắp xếp của quản sự, trước tiên ở lại.

Muốn cứu Tử Thiến, nhất định phải sắp xếp tốt từng phân đoạn, tuyệt đối không thể tuỳ tiện hành động.

"Ta đi xem xét phòng ngự của địa lao trước, nếu có thể thì tối mai sẽ cứu Tử sư muội ra ngoài." Trương Nhược Trần nói.

Đoan Mộc Tinh Linh lắc đầu, nói: "Cứu nàng ta ra khỏi địa lao thì dễ, nhưng muốn đưa nàng ta ra khỏi Lăng Không trang viên thì lại rất khó. Chúng ta phải thương nghị kỹ càng, không được hành động thiếu suy nghĩ."

Trương Nhược Trần nói: "Yên tâm đi! Ta tự có cách đưa nàng ta ra khỏi Lăng Không trang viên."

Nói xong lời này, Trương Nhược Trần mở cửa sổ ra, thấy xung quanh không có ai, hai chân đạp một cái, hóa thành một đạo hư ảnh, vọt vào trong bóng đêm.

Cửa vào địa lao được đặt trong một hòn non bộ giữa hồ. Muốn đi tới địa lao, nhất định phải thần không biết quỷ không hay bay qua mặt hồ, mở cửa địa lao ra.

Nhưng với sự phòng ngự sâm nghiêm của Lăng Không trang viên, có thể dễ dàng như vậy sao?

E là ngay cả trên mặt hồ cũng được bố trí trận pháp minh văn.

Trương Nhược Trần phóng thích Không Gian lĩnh vực ra, lập tức dò xét được bên hồ ẩn giấu ba đạo khí tức cường đại.

May mà có Không Gian lĩnh vực, bằng không căn bản không cách nào phát hiện ra ba vị cao thủ võ đạo ẩn nấp trong bóng tối kia.

Ngay lúc này, Trương Nhược Trần nghe thấy một tiếng bước chân nhẹ nhàng, lập tức thu liễm khí tức trên người, bay vút lên trên ngọn cây, ẩn nấp.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần.

Nhờ ánh sáng yếu ớt, Trương Nhược Trần nhìn thấy một mỹ nữ có vóc người tuyệt đẹp đi tới ven hồ.

Chính là Trần Hi Nhi.

Nàng ta dừng bước, nhẹ nhàng búng tay một cái.

Trong bóng tối, một lão giả đi ra, chắp tay cúi đầu với Trần Hi Nhi, nói: "Bái kiến tiểu thư."

Trần Hi Nhi gật gật đầu, nói: "Không có ai đến gần hòn non bộ giữa hồ chứ?"

Lão giả nói: "Có ba anh em chúng ta ở đây canh giữ, đừng nói là người, cho dù là một con muỗi, cũng đừng hòng bay tới hòn non bộ giữa hồ."

Trần Hi Nhi gật đầu, nói: "Tiết trưởng lão đã kiểm tra máu của nàng ta, phát hiện trong huyết mạch của nàng ta ẩn chứa thánh lực, là hậu duệ của Thánh Giả. Nếu nàng ta thật sự là gian tế của Địa Phủ môn, như vậy chắc chắn không phải là sát thủ bình thường."

"Tin tức nàng ta bị giam giữ, e là đã bị truyền ra ngoài rồi. Cao thủ Địa Phủ môn nhất định sẽ tới cứu nàng ta. Các ngươi phải cẩn thận, đừng để nàng ta bị người ta cứu đi!" Tên lão giả kia lạnh lùng nói: "Lần này Võ Thị Học Cung tổn thất nặng nề như vậy, tự nhiên cũng muốn đám tà đạo võ giả của Hắc Thị phải trả giá một chút. Tiểu thư yên tâm, cho dù Hắc Thị phái bao nhiêu tà đạo võ giả tới cứu người, cũng chỉ có một con đường chết."

Trần Hi Nhi nói: "Ta muốn đi xem nàng ta, các ngươi tiếp tục ẩn nấp, không được để lộ hành tung."

Trần Hi Nhi lấy ra một chiếc thuyền sắt lớn chừng bàn tay, đặt ở lòng bàn tay. Chiếc thuyền sắt nhỏ xinh kia là một kiện Chân Võ bảo khí cấp bảy.

Dưới sự thôi thúc của chân khí, chiếc thuyền sắt nhỏ nhắn tinh xảo biến thành một chiếc thuyền nhỏ dài ba mét.

Lái thuyền nhỏ, Trần Hi Nhi đi về phía hòn non bộ giữa hồ.

Cùng lúc đó, trận pháp minh văn bố trí trong hồ hoàn toàn mở ra.

"-Cơ hội tốt!" Trương Nhược Trần thi triển Không Gian lĩnh vực, che giấu thân thể, thi triển Ngự Phong Phi

Long Ảnh, vượt qua hư không, đáp xuống đỉnh hòn non bộ giữa hồ.

Bởi vì Trần Hi Nhi đang đi tới hòn non bộ giữa hồ, cho nên ba tên lão giả ẩn nấp bên hồ kia cũng không hề chú ý tới ba động chân khí yếu ớt trên mặt hồ.

Trần Hi Nhi leo lên hòn non bộ, đi vào một con đường nhỏ u ám.

"Bái kiến tiểu thư."

Hai tên võ giả canh giữ địa lao lập tức quỳ xuống, hành lễ với Trần Hi Nhi.

"Mở cửa đá." Trần Hi Nhi cũng không thèm liếc mắt nhìn bọn hắn, lạnh lùng nói.

Hai tên võ giả canh giữ địa lao, mỗi người lấy ra một cái chìa khoá, cắm vào hai ổ khoá, kích hoạt trận pháp minh văn trên cửa đá.

"Ầm ầm!"

Cánh cửa đá dày nặng chậm rãi mở ra, lộ ra một bậc thang đi xuống lòng đất.

Một luồng khí lạnh từ trong cửa đá phả ra.

Bên trong cửa đá tối om, sâu không thấy đáy.

Trương Nhược Trần đi theo sau lưng Trần Hi Nhi, chỉ liếc mắt nhìn hai tên võ giả canh giữ địa lao một cái, đã nhìn ra tu vi của bọn chúng.

Bọn chúng đều có tu vi Địa Cực Cảnh đại cực vị.

Sau khi trải qua trận thảm bại ở Võ Thị đấu trường, Võ Thị ngân trang và Võ Thị Học Cung quả nhiên đã điều động cao thủ võ đạo tới Vương thành.

Hai tên võ giả canh giữ địa lao, tuổi đều đã ngoài năm mươi, hiển nhiên không phải là học viên của Võ Thị Học Cung, mà là võ giả của Võ Thị ngân trang.

Võ Thị Học Cung là nơi bồi dưỡng nhân tài cho Võ Thị ngân trang, nhưng, võ giả của Võ Thị ngân trang lại không phải tất cả đều xuất thân từ Võ Thị Học Cung. Võ Thị ngân trang cũng sẽ bỏ ra một số tiền lớn, chiêu mộ võ giả từ những nơi khác. 

Chỉ là những võ giả được chiêu mộ này rất khó mà tiến vào tầng lớp cao tầng của Võ Thị ngân trang, hơn nữa, bọn hắn cũng không có địa vị cao như học viên của Võ Thị Học Cung, không nhận được nhiều tài nguyên tu luyện, chỉ có thể coi là nhân vật bên ngoài của Võ Thị ngân trang.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play