“Hoàng sư tỷ, ta giả mạo đệ tử bí truyền của Lôi các chủ, nếu truyền ra ngoài có thể sẽ chọc giận Lôi các chủ hay không?” Trương Nhược Trần kéo Hoàng Yên Trần sang một bên, thấp giọng hỏi.
“Hẳn là không đâu.”
Hoàng Yên Trần nói: “Có thể ngươi còn không biết, Lôi các chủ rất coi trọng ngươi. Chính là hắn hạ lệnh, cho ngươi hưởng đãi ngộ của học viên Địa Bảng, tất cả tài nguyên tu luyện, đều ưu tiên cho ngươi. Chính bởi vì chuyện này, mà ở nội cung học phủ còn gây nên oanh động không nhỏ.”
Trương Nhược Trần có chút khó hiểu, nói: “Ta từ trước đến nay chưa từng gặp vị Lôi các chủ kia, vì sao hắn lại chiếu cố ta như thế?”
Hoàng Yên Trần nói: “Lôi các chủ chấp chưởng Ngân bào trưởng lão các, quyền cao chức trọng, tuy rằng không phải là Kim bào trưởng lão, nhưng thực lực lại mạnh hơn rất nhiều so với Kim bào trưởng lão. Hắn hẳn là coi trọng tiềm lực của ngươi, cho nên muốn thu ngươi làm đệ tử. Ngươi nếu có thể bái nhập vào môn hạ của hắn, chính là có được một ngọn núi lớn để dựa vào, sau này ở Thiên Ma lĩnh ba mươi sáu quận quốc, e là chẳng có mấy ai dám trêu chọc ngươi.”
“Đương nhiên, ngươi cũng đừng cao hứng quá sớm, Lôi các chủ còn có một câu, nếu ngươi không thể trong vòng một năm, trở thành một trong mười vị trí đầu của học viên nội cung học phủ, sẽ hủy bỏ đãi ngộ học viên Địa Bảng của ngươi.”
“Ta vốn không để ý.” Trương Nhược Trần cười nói: “Được đãi ngộ như học viên Địa Bảng, tự nhiên là chuyện tốt. Nhưng đồng thời, cũng đẩy ta lên đầu sóng ngọn gió, trở thành đối tượng mà tất cả học viên đều muốn khiêu chiến.”
Hoàng Yên Trần nói: “Có lẽ đây chính là rèn luyện mà Lôi các chủ dành cho ngươi, với tu vi võ đạo hiện tại của ngươi, tuy rằng đã rất mạnh, nhưng chung quy tuổi tác vẫn còn quá nhỏ, so với mười vị trí đầu học viên nội cung học phủ, vẫn còn có chênh lệch không nhỏ.”
“Ngươi nếu có thể tiến vào top mười học cung trong vòng một năm, nói không chừng Lôi các chủ sẽ đích thân thu ngươi làm đồ đệ, thậm chí tương lai còn bảo vệ ngươi tiến vào Thánh Viện.
“Tất cả đều tùy duyên thôi! Tu luyện võ đạo, vốn là từng bước một, ta cũng không biết một năm sau, có thể đạt tới trình độ nào?” Trương Nhược Trần cười nói.
Thường Thích Thích đi tới, nhìn chằm chằm Trương Nhược Trần và Hoàng Yên Trần đang đứng sóng vai với nhau, trong mắt lộ ra vài phần nghi hoặc, từ xa lên tiếng gọi: “Hoàng sư muội, Trần sư đệ, hai người các ngươi đang nói chuyện gì vậy?”
Trương Nhược Trần quay người lại, cười nói: “Chúng ta đang bàn luận về tình hình gần đây của Vân Vũ quận quốc.
Bỗng nhiên Trương Nhược Trần nhìn thấy thần sắc nghi hoặc trong mắt Thường Thích Thích, lập tức hiểu ra, vội vàng di chuyển bước chân, kéo dài một chút khoảng cách với Hoàng Yên Trần.
Phải biết rằng, thân phận hiện tại của hắn là Trần Nhược - đệ tử bí truyền của Lôi các chủ Ngân bào trưởng lão các, mà thân phận của Hoàng Yên Trần là vị hôn thê của Trương Nhược Trần. Với thân phận hiện tại mà hắn cùng Hoàng Yên Trần đi lại quá gần, quả thật không thích hợp.
Thân hình Thường Thích Thích thấp bé, nhìn qua chỉ cao chừng một mét sáu, làn da ngăm đen, lông mày rậm đen, sống mũi cao thẳng, đôi mắt dường như chỉ nhỏ bằng hạt đậu xanh, trên lưng đeo một thanh cổ đao bằng đồng thau, tạo cho người ta cảm giác nhỏ bé nhưng tinh anh.
Trên mặt y lúc nào cũng treo nụ cười, nói: “Ta so với hai người các ngươi còn hiểu rõ hơn tình hình hiện tại của Vân Vũ quận quốc, bắt đầu từ một tháng trước, Võ Thị học cung của chúng ta liên thủ với Võ Thị tiền trang, cộng thêm thế lực chính phủ của Vân Vũ quận quốc hiệp trợ, đánh cho các phân đà lớn của Hắc Thị và Bái Nguyệt ma giáo tan hoa rơi nước chảy, trong đó hơn ba mươi phân đà đều bị tiêu diệt, tà đạo võ giả bị giết chết vượt qua vạn người, có thể nói là một hồi gió tanh mưa máu.”
“Ngoại trừ một số phân đà có thể lực ẩn nấp rất sâu, còn những tà nhân khác đều chạy về phía vương thành.”
“Ta đoán, trận chiến cuối cùng, nhất định là ở vương thành.”
Trương Nhược Trần khẽ nhíu mày, nói: “Võ Thị học cung và Võ Thị tiền trang ra tay quá nặng, Hắc Thị và Bái Nguyệt ma giáo nhất định sẽ phản kích. Tà đạo võ giả của các quận quốc xung quanh, chắc chắn sẽ nhanh chóng chạy tới, đến lúc đó, không biết tình hình sẽ hỗn loạn đến mức nào. Cũng không biết quân đội của vương thành có thể khống chế được hay không?”
Thường Thích Thích cười nói: “Chúng ta chỉ cần lo đối phó với tà đạo võ giả của Hắc Thị và Bái Nguyệt ma giáo là được rồi, còn tình hình của vương thành, tự nhiên sẽ có những kẻ nắm quyền của vương tộc kia đi lo lắng.”
Hắc Thị, Võ Thị học cung, Bái Nguyệt ma giáo, thậm chí ngay cả Vân Đài Tông Phủ cũng nhúng tay vào, toàn bộ vương thành chắc chắn đã long trời lở đất. Cho dù cao thủ trong vương cung có nhiều đến đâu, e rằng cũng không được yên ổn.
Trương Nhược Trần vẫn còn có chút lo lắng, dù sao ở vương thành vẫn còn người thân mà hắn quan tâm.
“Ta phải lập tức chạy tới vương thành.” Trương Nhược Trần nói.
Trương Nhược Trần vừa dứt lời, trên ngọn cây bỗng truyền đến một tiếng gió vun vút, một bóng đen lướt qua, tốc độ nhanh vô cùng.
Một chiếc lá khô từ trên cao bay xuống.
“Ai đó?”
Ánh mắt Trương Nhược Trần trở nên sắc bén, cánh tay nhanh như chớp vươn ra, dùng hai ngón tay kẹp lấy chiếc lá khô kia.
Linh hỏa chân khí trong cơ thể tuôn ra, bao trùm lấy chiếc lá khô.
Ngón tay khẽ búng, chiếc lá khô tiếp tục xoay tròn trong linh hỏa, bay ra ngoài. Chỉ nghe “Ầm” một tiếng, một gốc đại thụ to bằng miệng bát bị chiếc lá khô chém đứt thân cây.
Một bóng đen từ phía sau thân cây bay ra, nhảy lên cao hơn mười mét, rơi xuống một cành cây khác.
Người này mặc hắc bào, đeo mặt nạ che mặt, dáng người cao gầy, ánh mắt sáng như đuốc, tuyệt đối là một cao thủ võ đạo.
“Ha ha! Các ngươi thật sự ngây thơ, cho rằng còn có thể đến được vương thành sao?” Hắc y nhân cười nói.
“Ngươi là người phương nào?” Trương Nhược Trần hỏi.
“Là người giết các ngươi.” Hắc y nhân lạnh lùng nói.
Thường Thích Thích trợn trắng mắt, nói: “Hừ! Nói lời khoác lác ai mà chẳng biết? Ba người chúng ta đều là nội cung học viên, chỉ bằng ngươi cũng muốn giết chúng ta? Trừ phi ngươi là võ đạo thần thoại Thiên Cực cảnh thì còn được, nhưng mà xem ra ngươi cũng không giống như loại cường giả đó.”
“Nội cung học viên thì đã sao? Những năm gần đây, nội cung học viên bị Hắc Thị chúng ta giết cũng không ít.” Hắc y nhân khinh thường nói.
“Ngươi là người của Hắc Thị?” Ánh mắt Trương Nhược Trần khẽ nheo lại, tỏ vẻ có chút hoài
nghi.
Đối phương tuy che mặt, nhưng chỉ cần nghe giọng nói là có thể nghe ra, tuổi tác của hắn tuyệt đối không vượt quá ba mươi. Từ khi nào mà trong Hắc Thị lại xuất hiện một vị cao thủ trẻ tuổi như thế?
“Không sai.” Hắc y nhân cao giọng nói.
Trương Nhược Trần tiếp tục hỏi: “Ngươi là người của thế lực nào trong Hắc Thị?”
“Các ngươi sắp chết đến nơi rồi, cần gì phải cho các ngươi biết?” Hắc y nhân phát ra tiếng cười sắc nhọn.
Hắn dung hợp chân khí vào trong tiếng nói, thi triển ra một loại võ kỹ về sóng âm - Đại Âm Huyền Hư.
Dưới sự chấn động của sóng âm, không khí giống như sóng nước, từng tầng từng tầng đánh úp về phía ba người Trương Nhược Trần.
Ngay khi sóng âm vang lên, trong phạm vi mấy chục trượng xung quanh, tất cả chim chóc đều bị sóng âm chấn động đến chết, rơi từ trên cây xuống.
“Rắc!”
Một gốc cây khô bên cạnh Trương Nhược Trần, thân cây bị sóng âm chấn động đến mức nứt toác ra.
Ngay cả với tu vi hiện tại của Trương Nhược Trần, dưới sự công kích của sóng âm, hắn cũng cảm thấy khí huyết toàn thân sôi trào, màng nhĩ đau nhức. Sóng âm trong không khí giống như lưỡi dao sắc bén, cứa vào da thịt khiến người ta đau đớn.
Sắc mặt Hoàng Yên Trần hơi tái nhợt, dưới sự công kích của sóng âm, nàng không ngừng lùi về phía sau, dường như đã bị thương.
Phải biết rằng, tu vi của nàng đã đạt tới Địa Cực Cảnh hậu kỳ, nhưng vẫn như cũ không thể ngăn cản được sóng âm, nếu đổi lại là một võ giả Địa Cực Cảnh có cảnh giới thấp hơn, e rằng giờ phút này đã trọng thương rồi.
Ở đây, tu vi võ đạo của Thường Thích Thích là cao nhất, đã đạt tới Địa Cực Cảnh trung cực vị, hơn nữa còn là thiên tài Nhị Tuyệt, thực lực vô cùng thâm hậu, cho nên có thể miễn cưỡng chống đỡ công kích sóng âm của hắc y nhân.
“Để ta đến gặp hắn một lần.”
Thường Thích Thích lao mạnh về phía trước, chiến đạo trên lưng rời khỏi vỏ, bay vào trong tay y. Hai tay Thường Thích Thích cầm đao, chém ra một đạo đao khí dài hơn mười mét.
Đạo khí chém nát sóng âm, chém thẳng về phía hắc y nhân.
“Oanh!”
Đạo khí chém gãy hơn mười gốc đại thụ xung quanh, dọn sạch một khoảng rừng cây.
Thân thể hắc y nhân lại bay lên một lần nữa, giống như một con chim lớn màu đen, nhẹ nhàng đáp xuống đỉnh một cành cây, cười nói: “Không hổ là cao thủ bài danh thứ bốn mươi mốt của Võ Thị học cung, đao pháp cũng coi như không tệ.”
“Tốc độ của võ giả Địa Cực Cảnh đại viên mãn bình thường chỉ đạt tới một trăm hai mươi mét
mỗi giây, mà tốc độ lúc nãy của hắn bộc phát ra ít nhất cũng phải đạt đến một trăm bốn mươi mét mỗi giây, tên này không phải là hạng người tầm thường. Hoàng sư muội, Trần sư đệ, hai người các ngươi mau đi trước đi, ta đến ngăn hắn lại.” Sắc mặt Thường Thích Thích ngưng trọng, y cầm đao đứng thẳng, giống như lâm vào đại địch nhìn chằm chằm hắc y nhân.
“Chúng ta đi thôi!” Trương Nhược Trần nói.
Trương Nhược Trần cũng nhìn ra được, thực lực của hắc y nhân kia quả thực rất mạnh, cho dù ba người bọn hắn liên thủ cũng chưa chắc đã là đối thủ của hắn.
Hoàng Yên Trần có chút lo lắng, nói: “Thường sư huynh có thể cản được tên hắc y nhân kia sao?”
“Không cản được.”
Trương Nhược Trần nói: “Nhưng mà, mục tiêu của hắc y nhân kia rõ ràng là hai chúng ta, mục tiêu của hắn không phải là Thường sư huynh.”
“Sao ngươi biết mục tiêu của hắn là chúng ta?” Hoàng Yên Trần càng thêm tò mò, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Trương Nhược Trần.
“Rời khỏi đây trước rồi nói.”
Trương Nhược Trần quay đầu nhìn thoáng qua, hắc y nhân và Thường Thích Thích đã bắt đầu giao chiến, nói: “Không cần phải lo lắng cho Thường sư huynh, ngay cả Hoa Thanh Sơn cũng không giết chết được Thường sư huynh, chứng tỏ bản lĩnh bảo vệ tính mạng của Thường sư huynh là hạng nhất.”
Không trì hoãn thêm nữa, Trương Nhược Trần và Hoàng Yên Trần đồng thời thi triển thân pháp Ngự Phong Phi Long Ảnh, dùng tốc độ nhanh nhất chạy trốn. Không bao lâu sau, bọn hắn đã chạy ra xa hơn trăm dặm.
Trên đường núi, chỉ có thể nhìn thấy hai đạo tàn ảnh hư ảo đang nhanh chóng chạy về phía trước.
“Trương Nhược Trần, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Sao ngươi biết, người nọ đến là vì chúng ta?” Hoàng Yên Trần lại hỏi.
“Bởi vì, hắn căn bản không phải tà đạo võ giả của Hắc Thị.
Trương Nhược Trần nói: “Tên hắc y nhân kia ngay cả tên của Thường sư huynh cũng không hỏi, vậy mà lại biết rõ thứ hạng của Thường sư huynh ở Võ Thị học cung, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy kỳ quái sao?”
Lời nói của Trương Nhược Trần khiến Hoàng Yên Trần bừng tỉnh đại ngộ, nói: “Quả thật rất kỳ quái, xem ra hắc y nhân kia đã từng quen biết Thường sư huynh, chẳng lẽ... Hắc y nhân kia cũng là học viên của Võ Thị học cung?”
“Chưa chắc chỉ có học viên của Võ Thị học cung mới quen biết Thường sư huynh.
Trương Nhược Trần nói: “Trong Thiên Ma Vũ Thành có rất nhiều tông môn như vậy, đệ tử của bất kỳ tông môn nào cũng có khả năng gặp qua Thường sư huynh. Mặc dù hiện tại chúng ta vẫn chưa thể xác định được thân phận của hắc y nhân kia, nhưng hắn cố ý nói dối mình là tà đạo võ giả của Hắc Thị, chắc chắn là có mục đích khác, tuyệt đối không chỉ đơn giản là muốn giết ba tên nội cung học viên của Võ Thị học cung chúng ta.”
Hoàng Yên Trần nói: “Thân phận của ngươi và Thường sư huynh cũng không có gì đặc biệt, đối phương hẳn là sẽ không cố ý đến giết hai người các ngươi, đoán chừng là đến vì ta.”
“Có lẽ vậy!”
Hai người tiếp tục chạy nhanh về phía trước, tốc độ vượt qua trăm mét mỗi giây, không dám dừng lại chút nào.
Lúc trời tối, bọn hắn đã chạy tới một nơi cách đó hơn bảy trăm dặm. Cũng chỉ có loại tốc độ này của bọn hắn mới có thể làm được, nếu đổi lại là Địa Cực Cảnh võ giả khác, e rằng đã sớm mệt đến mức nằm bẹp xuống đất rồi.
Sau khi trời tối, Trương Nhược Trần và Hoàng Yên Trần tạm thời dừng lại, tìm một gian miếu Sơn Thần đổ nát nghỉ chân, chuẩn bị khôi phục lại chân khí đã tiêu hao.
Trương Nhược Trần đứng trước cửa miếu Sơn Thần đổ nát, nhìn về phía màn đêm u ám, ánh mắt có chút ngưng trọng.
Không khí lạnh lẽo, mây đen giăng kín bầu trời, dường như đang uấn nhưỡng một cơn bão lớn.
Hoàng Yên Trần sau khi khôi phục chân khí, cũng đi ra ngoài, nhìn thấy thần sắc của Trương Nhược Trần, nói: “Tên hắc y nhân kia chắc là sẽ không nhanh như vậy đuổi theo, hơn nữa, cho dù hắn có đuổi theo, với thực lực của chúng ta, cũng chưa chắc không có sức đánh một trận. Đúng rồi, ta quên mất, ngươi không thể tùy tiện sử dụng không gian lực lượng.”
Trương Nhược Trần lắc đầu, nói: “Ta luôn có một loại dự cảm chẳng lành, đêm nay tuyệt đối sẽ không yên ổn, có lẽ sẽ có đại địch xuất hiện. Có một loại lực lượng nào đó đang ngăn cản chúng ta quay về vương thành, rốt cuộc là ai?”
“Tinh thần lực của ngươi vượt xa người thường, có phải ngươi đã cảm ứng được điều gì hay không?” Hoàng Yên Trần nói.
Nàng biết, một số nhân vật có tinh thần lực cường đại có thể đoán trước được một số chuyện sắp xảy ra, mà tinh thần lực của Trương Nhược Trần lại vô cùng biến thái.