Sau khi Hồng Chu cự hạm đi qua, mặt hồ dần dần bình ổn lại.

Lão giả áo xanh thở dài một hơi, nói: "Nếu đại nhân vật của Độc Chu thương hội đã tới Địa Hỏa thành, những học viên của Võ Thị học cung kia, hẳn là không dám đến Địa Hỏa thành nữa."

"Có lẽ vậy!" Trương Nhược Trần nói.

Uy thế của Hồng Chu cự hạm đích xác kinh người, nhưng chưa chắc đã dọa được học viên của Võ Thị học cung, ít nhất trong lòng Trương Nhược Trần không hề sợ hãi.

Địa Hỏa thành, hắn vẫn phải đi.

Lão giả áo xanh liếc nhìn Trương Nhược Trần, ánh mắt lộ vẻ cười sâu xa, đi đến giữa thuyền, rót đầy một chén trà nóng hổi, bưng đến trước mặt Trương Nhược Trần, cười nói: "Nước hồ lạnh lẽo, gió lạnh thấu xương. Công tử uống một chén trà nóng, ấm người."

Ngay lúc rót trà, lão giả áo xanh khẽ run tay, từng hạt bột phấn màu trắng từ kẽ móng tay rơi vào trong chén.

Trương Nhược Trần đương nhiên nhìn ra động tác nhỏ của lão giả áo xanh khi rót trà, cười nói: "Ta không khát, cũng không lạnh, lão tiên sinh uống đi!"

Biểu cảm trên mặt lão giả áo xanh không thay đổi, vẫn giữ nguyên nụ cười, nói: "Nếu vậy, lão hủ để trà ở đây, công tử khát thì uống.

Lão giả áo xanh đặt chén trà trước mặt Trương Nhược Trần, xoay người định tiếp tục chèo thuyền.

Trương Nhược Trần nói: "Ta bảo ngươi uống, ngươi không nghe thấy sao?"

Thân thể lão giả áo xanh khựng lại, ánh mắt lộ sát ý sắc bén, cười khẩy nói: "Tiểu tử, ngươi cũng có chút nhãn lực đẩy, vậy mà cũng nhìn ra được!"

"Vút!"

Lão giả áo xanh đột nhiên xoay người, cánh tay vung lên, đánh ra mười ba cây kim châm dài nửa thước, nhanh chóng bay về phía Trương Nhược Trần, phát ra mười ba tiếng xé gió.

Mỗi cây kim châm đều là một kiện nhất giai Chân Vũ bảo khí, trên thân kim châm có khắc một đạo minh văn hệ Băng nối liền đầu châm và đuôi châm. Một khi được chân khí thúc dục, uy lực bộc phát ra mạnh hơn kim châm bình thường gấp mười lần.

Trương Nhược Trần vẫn ngồi xếp bằng ở đuôi thuyền, không hề khẩn trương, có vẻ thong dong bình tĩnh.

"Xoat!"

Mười ba cây kim châm bay tới vị trí cách Trương Nhược Trần một thước thì bị một tầng chân khí ngăn cản, lập tức dừng lại giữa không trung.

"Chân khí hộ thể! Ngươi là cường giả Địa Cực cảnh?"

Sắc mặt lão giả áo xanh thay đổi, biết gặp phải đối thủ khó nhằn, lập tức nhảy xuống hồ.

"Vút!"

Trương Nhược Trần vung tay lên, mười ba cây kim châm lập tức bay ngược trở lại, đâm về phía lão giả áo xanh.

"Phập!"

Mười ba cây kim châm xuyên thủng người lão giả áo xanh, lão kêu thảm thiết một tiếng rồi rơi xuống hồ. Chẳng mấy chốc, nước hồ đã bị nhuộm đỏ, một thi thể nổi lên mặt nước.

Trương Nhược Trần khẽ thở dài, đứng dậy rót chân khí vào thuyền nhỏ.

"Vút!"

Thuyền nhỏ giống như mũi tên rời cung, nhanh chóng lao về phía trước, đuổi theo Hồng Chu cự hạm, tiến vào sâu trong hồ Ẩn Vụ.

Khoảng một khắc sau, sương mù trên mặt hồ dần tan, một hòn đảo hiện ra trước mắt Trương Nhược Trần.

Địa Hỏa thành được xây dựng trên đảo.

Bốn phía hòn đảo đều là vách đá dựng đứng cao trăm mét, hơn nữa còn được bố trí trận pháp, người thường không thể tự tiện ra vào Địa Hỏa thành, chỉ có thể đi qua cửa chính ở phía nam hòn đảo.

Trương Nhược Trần không mạo hiểm xông thẳng vào Địa Hỏa thành, hắn điều khiển thuyền nhỏ cập bến ở cửa chính phía nam, sau khi đưa một ít ngân tệ, hắn được đưa vào trong thành.

Lúc này, Hồng Chu cự hạm cũng đã cập bến, các võ giả của Độc Chu thương hội đang áp giải từng nhóm nô lệ từ trên cự hạm xuống, đưa vào trong Địa Hỏa thành.

"Nhanh lên, nếu không ta đánh chết!"

Một tên võ giả mặc áo bào tím, tay cầm trường tiên lóe điện quang, lớn tiếng quát.

"Chát!"

Hắn quất trường tiên lên người một tên chiến nô vạm vỡ, da tróc thịt bong, máu me đầm đìa.

Hoa Thanh Sơn chắp tay sau lưng, từ trên Hồng Chu cự hạm đi xuống, trên mặt mang theo nụ cười tà dị, nói: "Tên chiến nô kia có tu vi Huyền Cực cảnh đại viên mãn, rất có giá trị, ngươi nên đánh nó ít thôi, lỡ mà đánh chết nó, bán ngươi đi cũng không đủ đền đâu"

"Thuộc hạ hiểu." Tên võ giả mặc áo bào tím lập tức quỳ rạp xuống đất, sợ đến mức toàn thân toát mồ hôi lạnh.

Người đứng trước mặt hắn chính là Thiếu chủ của Độc Chu thương hội, Hoa Thanh Sơn, một trong bảy vị cao thủ trẻ tuổi nhất của Hắc Thị, ở ba mươi sáu quận quốc Thiên Ma Lĩnh, tuyệt đối là nhân vật đứng ở đỉnh cao.

Hắn chỉ là một tên Đội trưởng thị vệ nho nhỏ của Độc Chu thương hội, làm sao dám đắc tội?

Hoa Thanh Sơn nhìn bộ dạng sợ hãi của tên Đội trưởng thị vệ, trong lòng vô cùng hài lòng, cười gật gật đầu, nói: "Yên Trần quận chúa bị giam giữ ở nơi nào, mang ta đi gặp nàng."

Tên Đội trưởng thị vệ kia có chút khó xử nói: "Hội chủ có lệnh, nếu chưa được hắn cho phép, bất luận kẻ nào cũng không được phép tới gần Yên Trần quận chúa."

"Khặc khặc!"

Hoa Thanh Sơn phát ra tiếng cười bén nhọn, nói: "Ngay cả ta cũng không được sao?"

Tên Đội trưởng thị vệ kia cắn chặt răng, nói: "Thiếu chủ, xin người đừng làm khó thuộc hạ, chúng ta chỉ là phụng mệnh hành sự."

"Tốt lắm! Ta không làm khó ngươi!" Hoa Thanh Sơn cười nói: "Ngươi ngẩng đầu lên."

"Thuộc hạ không dám." Tên Đội trưởng thị vệ vẫn cúi đầu như cũ.

"Ta bảo ngươi ngẩng đầu lên!" Giọng Hoa Thanh Sơn trở nên bén nhọn, mang theo một tia lạnh lẽo.

Tên Đội trưởng thị vệ kia vô cùng sợ hãi Hoa Thanh Sơn, chỉ đành phải ngẩng đầu lên, nhìn sang.

Trên mặt Hoa Thanh Sơn lộ ra nụ cười quái dị, trong con ngươi xuất hiện từng tia màu xanh lục, cuối cùng biến thành màu xanh biếc quỷ dị, tản mát ra hào quang yêu dị, nói: "Mang ta đi

gặp Yên Trần quận chúa."

"Vâng!"

Ánh mắt tên Đội trưởng thị vệ kia trở nên đờ đẫn, giống như con rối gỗ, đứng dậy, đi về phía trong thành Địa Hỏa.

"Đệ tử nội cung của Võ Thị học cung, quận chúa của Thiên Thủy quận quốc, thật khiến ta mong chờ. Hắc hắc!" Hoa Thanh Sơn phát ra tiếng cười âm trầm, đi theo.

Sau khi Hoa Thanh Sơn và tên Đội trưởng thị vệ rời đi, Trương Nhược Trần từ trong một con hẻm nhỏ đi ra, giống như đang tự nói chuyện với chính mình: "Thế hệ trẻ tuổi của Hắc Thị lại có nhân vật lợi hại như vậy, thế mà lại tu luyện thành công Nhiếp Hồn Chi Nhãn.

Nhiếp Hồn Chi Nhãn là võ kỹ Linh cấp thượng phẩm vô cùng huyền diệu, độ khó tu luyện cực lớn, quỷ dị khó lường, rất ít người có thể tu luyện thành công.

Trong ấn tượng của Trương Nhược Trần, chỉ có võ giả Thiên Cực cảnh mới có thể mượn Vũ Hồn cường đại để tu luyện thành công Nhiếp Hồn Chi Nhãn.

Nhưng Trương Nhược Trần có thể nhìn ra tu vi võ đạo của Hoa Thanh Sơn vẫn chưa đạt tới Thiên Cực cảnh, có thể thấy thiên phú của hắn tuyệt đối là cực cao. Đặc biệt là tinh thần lực của hắn, tuyệt đối đã đạt tới trên hai mươi lăm giai.

Chỉ có tinh thần lực cường đại, mới có thể khống chế được Nhiếp Hồn Chi Nhãn.

Ở Hắc Thị, những kẻ tu luyện thành công Nhiếp Hồn Chi Nhãn, hơn phân nửa đều là những

tên dạo tặc hái hoa trộm mật khét tiếng. Dưới uy lực của Nhiếp Hồn Chi Nhãn, nữ tử nào có thể chống cự được?

Đồng thời, bọn chúng cũng cần phải thải bổ âm khí trên người nữ tử, củng cố Vũ Hồn của bản thân, để tránh bị Nhiếp Hồn Chi Nhãn phản phệ.

"Vừa vặn nhân cơ hội này đi tìm Hoàng sư tỷ.

Trương Nhược Trần phóng thích lực lượng Lĩnh vực Không Gian ra ngoài, không gian vặn vẹo, trong nháy mắt biến mất không thấy đâu nữa, giống như ẩn hình.

Với cảnh giới hiện tại của Trương Nhược Trần, sau khi thi triển lực lượng không gian vặn vẹo, trừ phi là cường giả Thiên Cực cảnh, nếu không sẽ không ai có thể phát hiện ra hắn.

Tu vi của Độc Chu thiếu chủ tuy mạnh, nhưng Trương Nhược Trần không thể không đi theo. Ai bảo Hoàng Yên Trần bây giờ là vị hôn thê của hắn chứ?

Cho dù liều chết, hắn cũng phải cứu nàng ra.

Sau khi che giấu tung tích, Trương Nhược Trần lặng lẽ đi theo Hoa Thanh Sơn, đến phân bộ của Độc Chu thương hội ở thành Địa Hỏa.

Dưới sự dẫn đường của tên Đội trưởng thị vệ, Hoa Thanh Sơn đi tới bên ngoài một tòa đình viện được bố trí trận pháp minh văn. Hoa Thanh Sơn nhẹ nhàng phất tay, tên Đội trưởng thị vệ kia liền lui xuống.

Hai nữ thị vệ lập tức quỳ lạy Hoa Thanh Sơn, hành lễ nói: "Bái kiến Thiếu chủ."

Hoa Thanh Sơn nói: "Yên Trần quận chúa bị giam giữ ở bên trong?"

"Vâng." Hai nữ thị vệ đồng thanh nói.

Hoa Thanh Sơn cười, phất tay áo nói: "Các ngươi lui xuống đi, nơi này không có việc của các ngươi."

"Nhưng mà, Thiếu chủ..."

Hai nữ thị vệ này đều là cao thủ võ đạo, tu vi đạt tới Địa Cực cảnh, ở Độc Chu thương hội cũng coi như là cường giả nhất đẳng, phụ trách trông coi Yên Trần quận chúa.

Bọn nàng vốn còn muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Hoa Thanh Sơn, lập tức trở nên đờ đẫn, hướng Hoa Thanh Sơn khom người cúi đầu, nói: "Tuân mệnh"

Sau đó, hai nữ thị vệ liền lui xuống.

Hoa Thanh Sơn cười lắc đầu, đi vào trong tòa đình viện.

Hắn vừa mới bước vào trong đình viện, bỗng nhiên dừng bước, cười khan một tiếng, nói: "Còn muốn trốn? Đi ra đi!"

Trương Nhược Trần đứng cách đó năm mươi bước chân, trong lòng cả kinh, vội vàng dừng bước. Chẳng lẽ Hoa Thanh Sơn lại phát hiện ra hắn?

Ngay khi Trương Nhược Trần chuẩn bị ra tay, hai tiếng xé gió bén nhọn vang lên.

"Vèo! Vèo!"

Hai bóng người bay vụt ra, tốc độ nhanh như chớp giật, lao vào trong đình viện, một trước một sau, đứng ở hai bên Hoa Thanh Sơn.

Trên người hai người đều mặc võ bào của đệ tử nội cung Võ Thị học cung, tu vi không tầm thường, một người sử dụng chiến đao, một người sử dụng trường thương.

"Ha ha! Đệ tử nội cung Võ Thị học cung nhanh như vậy đã đuổi tới thành Địa Hỏa, có chút ý tứ. Các ngươi xưng hô như thế nào?" Hoa Thanh Sơn có vẻ thong dong bình tĩnh, liếc mắt nhìn hai tên đệ tử nội cung Võ Thị học cung trước mặt.

"-Tả Thịnh!" Nam tử cầm trường thương trong tay ngạo nghễ đứng đó, trên người tỏa ra khí thế anh hùng, tu vi đã đạt tới Địa Cực cảnh tiểu cực vị.

Hoa Thanh Sơn lắc đầu, nói: "Chưa từng nghe nói qua, ta ngược lại có nghe nói trong nội cung Võ Thị học cung có một người tên là Tả Lãnh Huyền, tu vi võ đạo hình như cũng không t."

"Đó là đường huynh của ta." Tả Thịnh nói.

Hoa Thanh Sơn cười nói: "Thì ra cũng là đệ tử của Tả gia Đại Càn quận quốc, tu vi của ngươi kém xa đường huynh của ngươi."

Tên đệ tử còn lại cầm chiến đạo trong tay, dáng người thấp bé gầy gò, lông mày rậm đen, trừng mắt nhìn Tả Thịnh, quát: "Nói nhảm với hắn nhiều như vậy làm gì? Cứu người trước rồi hãy nói."

Hoa Thanh Sơn chuyển mắt nhìn sang, cười nói: "Ngươi tên là gì?"

"Tiểu tử, ngươi nghe cho kỹ đây, lão tử tên là Thường Thích Thích"

Sau khi Thường Thích Thích xưng danh báo họ xong, lập tức phi thân lên, thi triển bộ pháp, chân đạp ba bước, bay vụt đến trước mặt Hoa Thanh Sơn. Mỗi bước chân của hắn đều giẫm lên hư không, không hề chạm đất, hai tay cầm đao, hướng Hoa Thanh Sơn chém tới.

Nhìn thì có vẻ thấp bé, nhưng lực lượng mà Thường Thích Thích bộc phát ra lại cực kỳ kinh người. Trong chiến đạo vang lên tiếng sấm rền, bốn đạo lôi điện màu tím từ trong lưỡi đao lóe lên, theo đạo khí đánh thẳng về phía đỉnh đầu Hoa Thanh Sơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play