"Trương sư đệ, hiện tại toàn bộ võ giả Thiên Ma võ thành đều đang truyền, nói ngươi đã đạt tới vô thượng cực cảnh Huyền Cực Cảnh. Thiên tài tuyệt đỉnh như ngươi, khiến ta bội phục nhất. Lúc ta ở Huyền Cực Cảnh, cũng mới đạt tới thập nhị vị trên Huyền Bảng, cùng vô thượng cực cảnh chênh lệch không biết bao xa.

Tính cách Trần Hi Nhi vô cùng tốt, tương đối hay nói, trên mặt thủy chung treo nụ cười.

Một đôi đồng tử màu lam, giống như bảo thạch, lấp lóe quang mang mê người. Linh đang trên đầu nhẹ nhàng va chạm, phát ra âm thanh quy luật mà dễ nghe.

Cùng đồng hành với nàng, có một loại cảm giác gió xuân thổi vào mặt.

Trương Nhược Trần nói: "Đó chỉ là lời đồn mà thôi, muốn đạt tới cảnh giới Vô Thượng Cực trong Huyền Cực Cảnh nói dễ vậy sao?"

Trần Hi Nhi cũng nhẹ nhàng gật đầu, nàng cũng không tin Trương Nhược Trần có thể đạt tới cảnh giới vô thượng cực cảnh, nhưng mà, lời như vậy nàng tuyệt đối sẽ không nói ra khỏi miệng.

Trên mặt nàng vẫn mang theo nụ cười ngọt ngào như trước: "Ở Huyền Cực Cảnh, chỉ cần tốc độ nhanh nhất đạt tới bảy mươi lăm mét mỗi giây trở lên, là có thể ghi vào sử sách của Vũ Thị học cung. Với thiên tư của Trương sư đệ, cho dù không đạt tới Huyền Cực Cảnh vô thượng cực cảnh, cũng khẳng định có tư cách được ghi vào sử sách. Đúng không?"

Trần Hi Nhi nói bóng nói gió, muốn biết tốc độ bạo phát nhanh nhất của Trương Nhược Trần bây giờ?

Võ công thiên hạ, không gì không phá nổi, chỉ có nhanh là không thể phá.

Ngoại trừ một số tình huống đặc biệt, võ giả có tốc độ càng nhanh, thực lực tự nhiên cũng càng mạnh.

Tốc độ của Trương Nhược Trần đạt tới hơn bảy mươi lăm mét mỗi giây sao?

Thiên Ma Lĩnh ba mươi sáu quận quốc, đệ nhất thiên tài, Trương Thiên Khuê, ở Huyền Cực Cảnh tốc độ nhanh nhất cũng chỉ bảy mươi ba mét. Trần Hi Nhi thấy thiên tư Trương Nhược Trần ngang với Trương Thiên Khuê, khả năng đạt tới tốc độ bảy mươi lăm mét mỗi giây không lớn.

Trương Nhược Trần giả vờ không hiểu ý của nàng, không thể nói cho nàng biết bây giờ mình đã đạt tới tốc độ bùng nổ tám mươi mét mỗi giây.

Nếu Trần Hi Nhi biết tin tức này, nhất định sẽ bị dọa sợ.

Dù sao toàn bộ thời đại cận cổ, cũng chỉ có chín người ở Huyền Cực Cảnh có thể đạt tới tốc độ tám mươi mét mỗi giây.

Có thể nói, Trương Nhược Trần chính là người thứ mười trong vạn năm qua.

Trần Hi Nhi thấy Trương Nhược Trần không nói gì, lại hỏi: "Ta rất tò mò, nếu tu vi của sư đệ đã đạt tới Huyền Cực Cảnh đại viên mãn đỉnh phong, vì sao còn không đột phá đến Địa Cực Cảnh?"

Trương Nhược Trần nói: "Cảnh giới võ đạo đột phá quá nhanh chưa chắc đã là chuyện tốt, ta muốn lắng đọng một thời gian để chân khí càng thêm tinh thuần, đánh cho cơ sở càng thêm vững chắc, sau đó đột phá Địa Cực Cảnh cũng không muộn"

"Thì ra là như vậy." Trần Hi Nhi nhẹ nhàng gật đầu, lại mắt ngọc mày ngài cười nói: "Lấy thiên tư của Trương sư đệ, hoàn toàn chính xác hẳn là nên đem cơ sở đánh vững chắc một chút, tranh thủ trước ba mươi tuổi đột phá đến Thiên Cực Cảnh.

Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi tới bên ngoài Tháp Công Huân.

Trương Nhược Trần tiêu tốn ba giọt Bán Thánh Chân Dịch đổi lấy sáu trăm điểm cống hiến.

Khi hắn từ trong Tháp Công Huân đi ra, Trần Hi Nhi vẫn còn chờ ở bên ngoài.

Về phần Tiểu Hắc, lại không biết tung tích.

Trương Nhược Trần cũng không lo lắng cho Tiểu Hắc, nó đã già thành tinh, không thể dùng yêu thú bình thường để đánh giá nó. Khôn khéo như nó, cho dù là học phủ nội cung ở Vũ Thị học cung cũng không có khả năng chịu thiệt.

Trần Hi Nhi cũng không hỏi Trương Nhược Trần đổi bao nhiêu điểm cống hiến, giảng giải nói: "Trương sư đệ, mỗi một lần tiến vào mật thất tu luyện, cần tiêu tốn một trăm điểm cống hiến. Tiến vào mật thất một lần, có thể tu luyện nửa tháng. Mặt khác, nếu Hoắc Thịnh cùng Triệu Minh Công còn dám làm khó ngươi, ngươi trực tiếp tìm đến ta, ta giúp ngươi thu thập hai người bọn hắn."

"Đa tạ Trần sư tỷ." Trương Nhược Trần nói.

Trương Nhược Trần đương nhiên không có khả năng thật sự đi tìm Trần Hi Nhi, dù sao hắn và Trần Hi Nhi cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, mới gặp mặt hai lần mà thôi, căn bản chưa nói tới giao tình gì.

Trần Hi Nhi mắt ngọc mày ngài cười một tiếng, nói: "Ngươi chính là biểu tỷ phu của ta, cần gì khách khí với ta? Ta còn có chuyện khác, trước hết rời khỏi, có thời gian, chúng ta lại tụ tập."

Trương Nhược Trần nhìn chằm chằm bóng lưng yểu điệu của Trần Hi Nhi, trong lòng có chút cảm giác không thoải mái.

Ban đầu, Trần Hi Nhi khiến hắn cảm thấy rất tốt, không chỉ xinh đẹp mà còn bình dị gần gũi. Nhưng khi Trương Nhược Trần và Trần Hi Nhi thâm nhập giao lưu, lại phát hiện nàng dường như cố ý tiếp cận hắn.

Luôn cảm giác, nàng giống như là bị bao phủ trong một tầng sương mù, làm cho người ta không thấy rõ diện mục chân thật của nàng.

"Nàng cố ý tiếp cận ta?"

"Làm sao có thể, nàng chính là tu vi Địa Cực Cảnh trung kỳ, lại là nữ nhi của Đại cung chủ, làm sao có thể chủ động tiếp cận một đệ tử ngoại cung?"

Trương Nhược Trần khẽ lắc đầu, cảm thấy mình quá tự đa tình, thiên chi kiêu nữ giống như Trần Hi Nhi, tầm mắt cao cỡ nào, làm sao có thể để ý một vương tử quận quốc hạ đẳng?

Nếu nói nguyên nhân là bởi vì Hoàng Yên Trần, vậy càng thêm không có khả năng. Trần Hi Nhi đã biết hắn và Hoàng Yên Trần đã trở mặt, làm sao có thể còn đối xử với hắn tốt như vậy? Dù sao nàng và Hoàng Yên Trần là biểu tỷ muội.

Nhưng mà cho tới bây giờ, Trần Hi Nhi thật sự là một trong những nữ tử có tính cách tốt nhất mà hắn từng gặp qua, không chỉ có được bối cảnh thâm hậu, hơn nữa còn vui vẻ giúp đỡ người khác, ăn nói bất phàm, cử chỉ ưu nhã, không có chút điêu ngoa tùy hứng nào của nữ tử quý tộc.

So sánh ra, Hoàng Yên Trần cùng nàng liền kém cách xa vạn dặm, không chỉ có cao ngạo ngang ngược, hơn nữa làm việc không hề cố kỵ. Ai dám đắc tội nàng, tuyệt đối là một con đường chết.

Trong lúc Trương Nhược Trần đang âm thầm so sánh Hoàng Yên Trần và Trần Hi Nhi, có ba học viên nội cung mặc cẩm bào đi tới. Một người trong đó chính là Triệu Minh Công trông coi Thông Thánh sơn môn.

Triệu Minh Công nhìn thấy Trương Nhược Trần, trên mặt lộ ra vẻ tàn khốc như chim ưng, chỉ vào Trương Nhược Trần, nói: "Tả sư huynh, hắn chính là tên đệ tử ngoại cung đó."

Tả Lãnh Huyền đứng ở phía trước nhất, dừng bước, đứng cách Trương Nhược Trần mười bước, trong mắt mang theo vài phần hàn khí, nói: "Ta còn tưởng là ai, thì ra là đệ nhất thiên tài Tây Viện gần đây nổi danh, Trương Nhược Trần."

Triệu Minh Công hơi kinh hãi trong lòng, nói: "Tả sư huynh, ngươi quen biết hắn?"

"Hắn là vị hôn phu của Yên Trần quận chúa, làm sao ta có thể không biết?" Tả Lãnh Huyền lạnh lùng nói.

Triệu Minh Công biến sắc.

Hắn tự cho rằng Trương Nhược Trần chỉ là một đệ tử ngoại cung, không ngờ hắn lại là vị hôn phu của Yên Trần quận chúa.

Lần này nguy rồi!

Yên Trần quận chúa là ngoan nhân nổi danh, ở Tây Viện được người ta gọi là "nữ ma đầu", nếu đắc tội nàng, sau này mình còn có thể sống tốt ở Vũ Thị học cung sao?

Hơn nữa, Yên Trần quận chúa và Trần Hi Nhi lại là biểu tỷ muội.

Vị hôn phu của Yên Trần quận chúa đi cùng Trần Hi Nhi, tựa hồ cũng không có gì không ổn, dù sao sau này bọn hắn cũng là thân thích.

Triệu Minh Công càng nghĩ càng sợ hãi, hận không thể tự tát mình một cái, làm sao lại làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy?

Trong lòng Tả Lãnh Huyền cũng có chút buồn bực, sao Trần Hi Nhi lại đi cùng với Trương Nhược Trần?

Lúc ấy hắn cũng ở Thiên Nguyệt Lâu, vô cùng rõ ràng Trương Nhược Trần bởi vì mua thị tỳ mà đã cùng Yên Trần quận chúa ầm ĩ tách ra. Trần Hi Nhi là biểu muội của Hoàng Yên Trần, cũng nên bài xích Trương Nhược Trần mới đúng.

Vấn đề nhất định nằm ở trên người Trương Nhược Trần.

"Trương Nhược Trần, có phải ngươi trở mặt với Yên Trần quận chúa hay không, lại muốn đi nịnh bợ Trần sư muội? Ta có thể cảnh cáo ngươi, tốt nhất cách xa Trần sư muội một chút." Tả Lãnh Huyền nói.

Theo Tả Lãnh Huyền, Yên Trần quận chúa nhất định là đã từ hôn với Trương Nhược Trần. Trương Nhược Trần vì tìm kiếm che chở, cho nên mới đi ôm đùi Trần Hi Nhi.

Trương Nhược Trần nói: "Ta và Trần sư tỷ đến gần nhau thì sao, dường như không liên quan đến chuyện của ngươi. Hơn nữa, ngươi rố-t cuộc là ai? Chúng ta quen biết sao?"

Tả Lãnh Huyền tức giận thở hổn hển, mình là cao thủ võ đạo xếp hạng năm mươi hạng đầu của Vũ Thị học cung, ở Thiên Ma võ thành cũng có danh khí không nhỏ. Trương Nhược Trần không ngờ lại không biết hắn là ai?

Hắn luôn cảm thấy Trương Nhược Trần cố ý sỉ nhục hắn.

Tả Lãnh Huyền còn chưa động thủ, Nhạc Thiên Phàm đứng sau lưng Tả Lãnh Huyền đã bước ra trước một bước, quát lớn: "Trương Nhược Trần, ngươi cũng quá cuồng vọng! Tả sư huynh ở Vũ Thị Học Cung là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy, là học viên của Vũ Thị Học Cung, sao người có thể không biết Tả sư huynh?"

"Xin lỗi, ta chưa từng nghe qua đại danh của Tả sư huynh" Trương Nhược Trần không muốn nói chuyện với bọn hắn, trực tiếp đi về phía Thông Thánh Sơn.

Theo hắn thấy, sớm tu luyện Ngự Phong Phi Long Ảnh tới đại thành mới là chính sự.

Chỉ cần tu luyện Ngự Phong Phi Long Ảnh tới đại thành, cho dù là võ giả Địa Cực Cảnh đại viên mãn muốn giết hắn, hắn cũng có nắm chắc đào tẩu.

Tả Lãnh Huyền siết chặt mười ngón tay, nếu không phải bận tâm thân phận của mình, nhất định sẽ tự tay giáo huấn Trương Nhược Trần một trận.

Dù sao, hắn ở Vũ Thị Học Cung cũng là cao thủ xếp hạng trước năm mươi, nếu truyền ra ngoài, hắn đối phó với một đệ tử ngoại cung, ảnh hưởng rất lớn đến thanh danh của hắn, nhất định sẽ bị Trần Hi Nhi xem thường.

Nhưng hắn cũng không định dễ dàng buông tha Trương Nhược Trần, vì thế hơi xoay người, hướng Nhạc Thiên Phàm ra hiệu một cái.

Nhạc Thiên Phàm tâm lĩnh thần hội gật đầu, xông về phía Trương Nhược Trần, ngăn cản

đường đi của Trương Nhược Trần, cười gằn nói: "Nghe nói Trương sư đệ là thiên tài trăm năm khó gặp, ngay cả Tuân Quy Hải cũng bại trong tay ngươi. Không biết Trương sư đệ có thể cùng ta so chiêu mấy chiêu không?"

Không đợi Trương Nhược Trần trả lời, Nhạc Thiên Phàm nhảy vọt lên, một quyền đánh về phía bụng Trương Nhược Trần.

Hắn không phải đến để luận võ với Trương Nhược Trần, mà là muốn giáo huấn Trương Nhược Trần.

Trên nắm tay, ánh sáng lấp lánh, sóng khí cường đại điên cuồng phun trào, giống như một cơn thủy triều đánh về phía Trương Nhược Trần.

"Xoat!"

Bộ áo bào trắng trên người Trương Nhược Trần bị quyền phong Nhạc Thiên Phàm đánh ra chấn động đến mức bay lên, thân thể như lá rụng bị gió thổi bay về phía sau.

Trương Nhược Trần khống chế trọng tâm thân thể, hai tay giơ lên, mượn lực quyền phong của Nhạc Thiên Phàm, nhẹ nhàng rơi xuống đất.

"Khoảng cách gần như vậy mà hắn cũng có thể tránh thoát. Khó trách có thể đánh bại Tuân

Quy Hải, quả nhiên có vài phần bản lĩnh thật sự." Nhạc Thiên Phàm đánh một quyền vào khoảng không, lập tức lại đánh ra quyền thứ hai.

Nắm đấm của hắn cứng rắn như sắt đá, trong không khí phát ra âm thanh đùng đùng.

Tu vi võ đạo của Nhạc Thiên Phàm đạt tới Địa Cực Cảnh hậu kỳ, chân khí trong cơ thể hùng hậu tinh thuần, giống như dòng nước trong đại giang trường hà, cuồn cuộn không dứt.

Với thực lực của hắn, hoàn toàn có thể chống lại cường giả Địa Cực Cảnh tiểu cực vị, so với Tuân Quy Hải vừa mới trở thành đệ tử nội cung còn mạnh mẽ hơn nhiều.

Trương Nhược Trần không liều mạng với Nhạc Thiên Phàm, chân đạp bộ pháp, lướt ngang một bước, tránh thoát một quyền toàn lực của Nhạc Thiên Phàm.

"Ngươi cho rằng né được mấy quyền? So tốc độ với võ giả Địa Cực Cảnh, thật sự là muốn chết."

Nhạc Thiên Phàm cười lạnh một tiếng, cưỡng ép vặn vẹo eo, tốc độ điên cuồng tăng lên, gần như trong nháy mắt đã đuổi kịp Trương Nhược Trần, năm ngón tay duỗi ra, hóa thành một chưởng ấn, bổ về phía cổ Trương Nhược Trần.

Tốc độ của Nhạc Thiên Phàm đạt tới 85 mét mỗi giây, nếu đổi lại là võ giả Huyền Cực Cảnh đại viên mãn khác, đoán chừng còn chưa kịp phản ứng đã chết trong tay hắn. Ngay khi Nhạc Thiên Phàm cho rằng một kích này của mình nhất định có thể đắc thủ.

Thân ảnh Trương Nhược Trần đột nhiên chia thành chín, nhằm chín hướng khác nhau, sau đó lại từ chín hướng khác nhau, quay ngược lại công kích hắn.

Nếu đối phương đã bức bách, Trương Nhược Trần cũng không phải quả hồng mềm, quyết định phản kích.

Đã muốn chiến, vậy xem nắm đấm của ai cứng hơn?

Lúc này, Trần Hi Nhi đứng trên một tòa tháp cao, chắp hai tay sau lưng, dáng vẻ yểu điệu thướt tha, đứng xa xa nhìn Nhạc Thiên Phàm và Trương Nhược Trần chiến đấu, nhìn thấy tốc độ Trương Nhược Trần vừa bộc phát ra, trong miệng phát ra một tiếng kêu nhẹ. Trần Hi Nhi chính là bởi vì biết Tả Lãnh Huyền đến, cho nên mới rời đi trước một bước.

Nhưng nàng cũng không đi xa, vẫn luôn chú ý Trương Nhược Trần, muốn biết Trương Nhược Trần sẽ dùng biện pháp gì hóa giải nguy cơ trước mắt. Nhưng không ngờ lại có phát hiện ngoài ý muốn. Tốc độ Trương Nhược Trần vừa bộc phát khiến nàng giật mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play