Là một Võ giả, nếu như không có bối cảnh cường đại, đồng nghĩa với việc không có công pháp tu luyện cao thâm, không có tài nguyên tu luyện vô tận.

Không có hai thứ này, cho dù thiên phú có cao đến đâu, cũng rất khó trở thành cường giả đỉnh cao.

Hiện tại, cơ hội đã bày ra trước mắt, Khổng Tuyên tự nhiên muốn cố gắng nắm lấy.

Khổng Tuyên vô cùng thức thời, nàng không hỏi Trương Nhược Trần vì sao lại có công pháp tu luyện của tộc Khổng Tước, mà lập tức lập lời thề với thần linh.

Sau khi lập lời thề xong, Khổng Tuyên có chút bất an nói: "Công tử, ngài thật sự có công pháp tu luyện của tộc Khổng Tước sao?"

Trong lòng Khổng Tuyên cho rằng, công pháp mà Trương Nhược Trần lấy ra, nhiều nhất cũng chỉ là Linh cấp hạ phẩm.

Phải biết rằng, cho dù là hoàng thất Vân Vũ quận quốc, công pháp tu luyện cao cấp nhất cũng chỉ là Linh cấp trung phẩm công pháp, Tiên Thiên Công.

Đương nhiên, cho dù là Linh cấp hạ phẩm công pháp, đối với Khổng Tuyên mà nói cũng là một bộ công pháp vô cùng lợi hại. Nếu Trương Nhược Trần không truyền thụ cho nàng, nàng căn bản không có cơ hội tu luyện loại công pháp này.

Trương Nhược Trần nói: "Nếu như ngươi tiếp tục tu luyện Huyền Phong Thính Đào Công, cho dù đạt đến Hoàng Cực cảnh đại viên mãn, nhiều nhất cũng chỉ có thể mở ra mười hai kinh mạch. Số lượng kinh mạch trong cơ thể quá ít, tốc độ tu luyện sau này sẽ càng ngày càng chậm, thậm chí là dậm chân tại chỗ. Hơn nữa, Võ giả có số lượng kinh mạch trong cơ thể ít, khi giao đấu với người khác sẽ rất thiệt thòi. Bởi vì, tốc độ điều động chân khí của ngươi sẽ kém hơn đối thủ rất nhiều."

Nguyên nhân Trương Nhược Trần có thể vượt cấp đánh bại đối thủ, không chỉ bởi vì hắn đã tu luyện tới cảnh giới Vô Thượng Cực Cảnh ở Hoàng Cực cảnh, mà còn bởi vì hắn tu luyện Cửu Thiên Minh Đế Kinh, trong cơ thể đã mở ra ba mươi sáu kinh mạch.

Tốc độ điều động chân khí của hắn vượt xa so với Võ giả cùng cấp, lực lượng bộc phát ra ngoài tự nhiên cũng cường đại hơn rất nhiều.

Trương Nhược Trần lại nói: "Đương nhiên, hiện tại ngươi mới chỉ là Hoàng Cực cảnh tiểu cực vị, kinh mạch trong cơ thể vẫn chưa định hình, hoàn toàn có thể đổi sang tu luyện một bộ công pháp khác, mở ra càng nhiều kinh mạch hơn. Công pháp ta muốn truyền thụ cho người tên là "Khổng Tước Thánh Điển". Ta có thể nói rõ ràng cho ngươi biết, ta chỉ có bốn tầng công pháp đầu tiên, nhiều nhất chỉ có thể giúp ngươi tu luyện đến Thiên Cực cảnh. Còn tu luyện hay không, tất cả đều dựa vào quyết định của ngươi."

"Khổng Tước Thánh Điển?" Khổng Tuyên kinh hãi biến sắc, nàng hoàn toàn nín thở, dùng ánh mắt khó tin nhìn chằm chằm Trương Nhược Trần.

"Khổng Tước Thánh Điển" là một trong hai bộ công pháp đỉnh cao của Khổng Tước sơn trang, sánh ngang với "Vũ Hóa Kinh", chỉ có những thiên tài trong dòng chính của Khổng Tước sơn trang mới có cơ hội tu luyện.

Trương Nhược Trần không để ý đến sự khiếp sợ của Khổng Tuyên, hắn tiếp tục nói: "Tu luyện "Khổng Tước Thánh Điển", có thể kích phát huyết mạch Khổng Tước trong cơ thể ngươi đến mức cao nhất, nếu như ngươi có thể tu luyện "Khổng Tước Thánh Điển" đến tầng thứ tư, đạt đến Thiên Cực cảnh. Như vậy, ngươi có thể hóa thành Khổng Tước chân chính, bay lượn trên chín tầng trời, hô phong hoán vũ, thực lực vượt xa so với Võ giả Thiên Cực cảnh bình thường."

Khổng Tuyên vô cùng cảm kích Trương Nhược Trần, trong đôi mắt đẹp chảy ra hai hàng lệ, nàng quỳ trên mặt đất, dập đầu thật sâu với Trương Nhược Trần, nói: "Đa tạ chủ nhân.

"Sao ngươi lại gọi ta là chủ nhân? Gọi ta là công tử là được rồi!" Trương Nhược Trần nói. Trương Nhược Trần không cách nào hiểu được tâm tình của Khổng Tuyên lúc này.

Sau khi Khổng Tuyên bị Võ giả nhân loại bắt được, nàng bị bán đi bán lại rất nhiều lần, gặp qua rất nhiều người mua nàng, nhưng tất cả bọn họ đều xem nàng như một món hàng, căn bản không có ai thật lòng đối xử tốt với nàng, nàng cũng đã sớm chết lặng.

Bởi vậy, khi vừa mới bị Trương Nhược Trần mua về, nàng chỉ xưng hô với Trương Nhược Trần là "Công tử", không có bao nhiêu tôn kính.

Nhưng mà, sau khi tiếp xúc với Trương Nhược Trần trong thời gian ngắn, nàng phát hiện Trương Nhược Trần hoàn toàn khác biệt so với những người mua nàng trước kia, hắn không chỉ có thiên phú hơn người, mà còn tự mình xé bỏ khế ước bán thân, muốn thả nàng rời đi. Hiện tại, Trương Nhược Trần lại muốn truyền thụ công pháp tu luyện cao thâm cho nàng.

Từng chuyện từng chuyện một, cuối cùng cũng khiến Khổng Tuyên thật tâm khuất phục, bởi vậy mới quỳ trên mặt đất, gọi Trương Nhược Trần là "Chủ nhân".

Nàng cảm thấy, đi theo một người chủ nhân như vậy, sau này nàng mới có thể trở thành cường giả, mới có thể nhìn thấy được ánh sáng.

Khổng Tuyên kiên quyết lắc đầu, nói: "Chủ nhân có ân tái tạo với Khổng Tuyên, Khổng Tuyên không thể vô lễ với chủ nhân."

Trương Nhược Trần nói: "Nếu như ngươi gọi ta là chủ nhân, vậy ta sẽ không truyền "Khổng Tước Thánh Điển" cho ngươi."

Khổng Tuyên có chút nóng vội, nàng cắn chặt môi, trong mắt lóe lên vẻ kiên định, nói: "Vậy ta không học "Khổng Tước Thánh Điển" nữa, nhưng, ta vẫn muốn gọi ngài là chủ nhân."

Trương Nhược Trần không khỏi nhìn nàng với ánh mắt khác xưa, không ngờ nàng lại là một cô nương cứng cỏi như vậy, nói: "Thôi được rồi! Ta cũng không miễn cưỡng ngươi nữa" "Ngươi đứng lên đi! Ta sẽ truyền thụ tầng thứ nhất của "Khổng Tước Thánh Điển" cho ngươi."

Trương Nhược Trần lấy ra giấy bút từ trong nhẫn trữ vật, viết pháp quyết tầng thứ nhất của "Khổng Tước Thánh Điển" ra, tổng cộng tám trăm bảy mươi tư chữ.

Khổng Tuyên nhìn chằm chằm vòng ngọc không gian trên cổ tay Trương Nhược Trần, đôi mắt đẹp long lanh, thanh âm âm tại như chim sơn ca, ôn nhu nói: "Chủ nhân, đó là một kiện bảo vật không gian sao?"

Trương Nhược Trần mỉm cười: "Nếu ngươi muốn, ta cũng có thể cho ngươi một món"

Khổng Tuyên vội vàng lắc đầu, có chút sợ hãi, quỳ xuống theo, nói: "Nô tỳ không dám"

"Tại sao lại quỳ xuống?" Trương Nhược Trần có chút không vui, nói: "Chỉ là một bảo vật trữ vật không gian, chờ tu vi ngươi đạt tới cảnh giới nhất định, ta nhất định sẽ cho ngươi một món. Đứng lên đi!"

Trương Nhược Trần đem pháp quyết tu luyện tầng thứ nhất của (Khổng Tước Thánh Điển) đưa cho Khổng Tuyên. Khổng Tuyên lặng lẽ ghi nhớ, Trương Nhược Trần liền đem tờ pháp quyết thiêu hủy, hóa thành tro tàn.

"Ngươi đi xuống tu luyện trước, tranh thủ chuyển hóa công pháp thành (Khổng Tước Thánh Điển) " Trương Nhược Trần nói.

Khổng Tuyên mảnh ngọc eo thon khẽ cong, cúi đầu với Trương Nhược Trần rồi lui xuống.

"Chỉ tiếc tứ ca đã đạt tới Huyền Cực Cảnh, tu vi võ đạo đã rất thâm hậu, hơn nữa thể chất cũng đã cố định, bằng không, cũng có thể truyền cho hắn một loại công pháp tu luyện"

Tu vi đạt tới Huyền Cực Cảnh, liền không có khả năng mở ra kinh mạch mới, tu luyện công pháp khác, đối với hắn chưa chắc đã là một chuyện tốt.

Trương Nhược Trần khẽ lắc đầu, tiến vào không gian bên trong Thời Không Tinh Thạch.

Giờ phút này, Tiểu Hắc đang ở trong không gian Thời Không Tinh Thạch, hết sức chăm chú chữa trị minh văn cơ sở trong Trầm Uyên Cổ Kiếm.

Nếu sáu mươi sáu cơ sở minh văn hoàn toàn tiếp nối, Trầm Uyên Cổ Kiếm sẽ khôi phục đến uy lực cấp bậc Chân Vũ Bảo Khí cửu giai. Trương Nhược Trần tương đối chờ mong, lần nữa nắm giữ Trầm Uyên Cổ Kiếm.

"Hiệu quả của Bán Thánh Chân Dịch đối với ta mà nói đã không phải rất mạnh. Còn lại mười bốn giọt Bán Thánh Chân Dịch, liền để lại cho tứ ca cùng Khổng Tuyên"

Không phải Bán Thánh Chân Dịch không có tác dụng với Trương Nhược Trần. Thực tế cho dù Trương Nhược Trần đột phá tu vi đến Thiên Cực Cảnh, Bán Thánh Chân Dịch vẫn có rất nhiều lợi ích với hắn.

Chỉ có điều, Trương Nhược Trần có lựa chọn tốt hơn Bán Thánh Chân Dịch, tự nhiên cảm thấy dược lực Bán Thánh Chân Dịch không đủ mạnh.

Có thể nói Trương Nhược Trần sử dụng tài nguyên tu luyện cao cấp hơn đệ tử thiên tài của các đại gia tộc, đại tông môn nhiều, cũng không sợ lãng phí. Tốc độ tu luyện của Trương Nhược Trần nhanh cũng hợp tình hợp lý.

Trương Nhược Trần lấy một bình ngọc nhỏ tinh xảo màu phỉ thúy ra, đặt trong lòng bàn tay.

"Xoat!"

Lòng bàn tay hắn tuôn ra một luồng chân khí, đánh bay nắp bình ngọc ra, một đám mây mù màu trắng từ trong bình ngọc dũng mãnh lao ra.

Trong mây mù sinh ra một gốc Thánh mầm, mọc ra bốn chiếc lá thật dài, tản mát ra quang hoa chói mắt.

Đây là giọt Thánh dịch duy nhất mà Trương Nhược Trần có, so với thánh lực của Bán Thánh Chân Dịch không biết tinh thuần hơn bao nhiêu lần, dược lực cũng càng mạnh mẽ hơn.

Nếu có thể ăn một giọt Thánh dịch này vào, có lẽ có thể khiến thể chất hắn tiến thêm một bước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play