Chân khí nhanh chóng lưu động, từ lòng bàn tay Trương Nhược Trần phun ra ngoài, rót vào giọt máu Bán Thánh kia.

"Xoat --"

Máu Bán Thánh lập tức tản ra, hóa thành một con giao long xà huyết khí dài hơn một mét, bay xung quanh Trương Nhược Trần.

Trương Nhược Trần hít sâu một hơi, con giao xà huyết khí kia trực tiếp bị hắn hút thẳng vào trong cơ thể.

“Oanh!”

Tiến vào trong cơ thể, huyết khí giao long bạo phát ra thánh lực cường đại, nóng rực như lửa đốt, làm cho lục phủ ngũ tạng Trương Nhược Trần đau đớn muốn nứt, trái tim, huyết dịch trong huyết mạch như sôi trào lên.

Trương Nhược Trần đã sớm chuẩn bị, lấy ra một viên Băng Mạch Đan, nhanh chóng nuốt vào trong miệng.

Băng Mạch Đan hóa thành một luồng khí lạnh, dung nhập vào cơ thể Trương Nhược Trần, bảo vệ ngũ tạng, lục phủ, kinh mạch, huyết mạch của Trương Nhược Trần.

“Thái Minh Ngọc Tịnh Thiên!”

Trương Nhược Trần dựa theo phương thức tu luyện tầng thứ hai của Cửu Thiên Minh Đế Kinh, điều động 36 đường kinh mạch trong cơ thể, nhanh chóng hấp thu huyết khí và thánh lực ẩn chứa trong máu Bán Thánh.

Từng sợi huyết khí từ trong cơ thể Trương Nhược Trần tản ra, hóa thành một cái kén máu đường kính ba mét, bao phủ Trương Nhược Trần vào trung tâm.

Khoảng ba ngày sau, băng mạch đan khí hàn băng đã bị Trương Nhược Trần hấp thu hoàn toàn, một cỗ lực lượng nóng bỏng trong máu Bán Thánh lại bộc phát ra lần nữa, như muốn đốt Trương Nhược Trần thành tro bụi.

Trương Nhược Trần nuốt viên Băng Mạch Đan thứ hai, luồng hàn khí thứ hai tràn vào cơ thể, một lần nữa giúp Trương Nhược Trần ngăn cản nhiệt lượng của máu Bán Thánh.

Lại qua ba ngày, Trương Nhược Trần ăn viên Băng Mạch Đan thứ ba.

Huyết khí và thánh lực của máu Bán Thánh không ngừng bị Trương Nhược Trần hấp thu, mỗi tế bào toàn thân đều bành trướng lên, như muốn phá vỡ thân thể Trương Nhược Trần.

Tu vi võ đạo của Trương Nhược Trần trùng kích đến một điểm giới hạn.

“Oanh!”

Khí hồ ở mi tâm phát ra một tiếng nổ kịch liệt, chấn động khiến toàn thân Trương Nhược Trần run lên.

Dung lượng khí hồ không ngừng mở rộng, tựa như mở ra một thế giới rộng lớn hơn.

Chân khí vốn sắp phá vỡ thân thể Trương Nhược Trần như tìm được một chỗ phát tiết, điên cuồng lao về phía khí hồ. Cảm giác sưng khó chịu biến mất, thay vào đó là một cảm giác sảng khoái không nói nên lời.

Dung lượng khí hồ tăng lên gấp hai mươi một lần.

Võ giả khác từ Huyền Cực Cảnh đại cực vị đột phá đến Huyền Cực Cảnh đại viên mãn, khí hồ sẽ chỉ tăng lên gấp mười lần.

“Hẳn là thánh lực trong máu của Bán Thánh khiến cho khí hồ phát sinh thoát biển, cho nên mới có thể mở rộng đến trình độ hai mươi một lần.”

Đương nhiên, khí hồ khuếch trương càng lớn, muốn tu luyện chân khí trong khí hồ viên mãn, độ khó cũng sẽ tăng lên.

Lúc đột phá cảnh giới, số lượng chân khí trong cơ thể Trương Nhược Trần tăng lên gấp đôi, nhưng cũng chỉ là một phần mười dung lượng khí hồ. Còn phải tu luyện ra chân khí gấp chín lần mới có thể đạt tới chân khí viên mãn.

Cảnh giới đột phá, Trương Nhược Trần vẫn ngồi xếp bằng trên mặt đất, tiếp tục luyện hóa thánh lực và huyết khí còn sót lại trong cơ thể.

Lại qua năm ngày, Trương Nhược Trần mới chuyển hóa toàn bộ thánh lực trong cơ thể thành chân khí.

Hai tay Trương Nhược Trần giơ lên, vẽ ra một vòng tròn, hấp thu huyết kén bao bọc thân thể vào trong cơ thể. Huyết quang lóe lên trên bề mặt da Trương Nhược Trần, sau đó hoàn toàn biến mất.

“Hiện tại, ta chỉ vừa mới tiến vào Huyền Cực Cảnh đại viên mãn, cảnh giới còn chưa ổn định.”

Cảnh giới đột phá, Trương Nhược Trần có thể cảm nhận được rõ ràng lực lượng của mình tăng lên rất nhiều, khiến hắn có chút không khống chế được.

Dù sao thánh lực và huyết khí không phải thứ Trương Nhược Trần tự mình tu luyện ra, cho dù đã chuyển hóa thành chân khí thì vẫn rất khó khống chế, nhất định phải tốn thời gian rèn luyện, thúc đẩy chân khí mới hoàn toàn hòa làm một thể với thân thể của mình.

Trương Nhược Trần lại tu luyện trong Thời Không Tinh Thạch ba tháng, mỗi ngày tuyệt đại đa số thời gian đều tu luyện chưởng pháp, thông qua luyện chưởng, kích phát toàn bộ lực lượng huyết dịch Bán Thánh ẩn giấu trong cơ thể.

Đồng thời, cũng thông qua luyện chưởng, rèn luyện chân khí, củng cố cảnh giới.

Trong lúc luyện chưởng, Trương Nhược Trần đem hơn mười giọt bán thánh chân dịch còn lại cùng bốn viên Băng Mạch Đan trên người ăn vào, hoàn toàn luyện hóa.

Mỗi ngày, Trương Nhược Trần đều đánh ra ba vạn chưởng ấn.

Ba tháng trôi qua, Tượng Lực Cửu Điệp của Trương Nhược Trần đã tăng lên một bậc mới.

Vẫn đứng cách đó mười thước, Trương Nhược Trần vận khí bằng một tay, dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy chân khí xung quanh thân thể Trương Nhược Trần phun trào, toàn bộ hội tụ về phía bàn tay.

“Tượng Lực Cửu Điệp.

Trương Nhược Trần liên tiếp đánh ra bốn chưởng ấn, bốn chưởng hợp làm một thể, hóa thành một hư ảnh bàn tay chân khí ngưng tụ, mang theo tiếng xé gió hô hấp, đánh vào trên vách đá.

“Oanh!”

Vách đá và mặt đất chấn động mãnh liệt, từng khối đá vụn rơi xuống từ trên cao.

Trên thạch bích, xuất hiện một thủ ấn to lớn dài nửa thước, lõm xuống thật sâu. Thạch bích chung quanh thủ ấn đã vỡ ra, xuất hiện vô số vết nứt rậm rạp.

Phải biết rằng, đây là Trương Nhược Trần đứng cách đó mười mét, cách không đánh ra một chưởng.

Nếu như trực tiếp đánh một chưởng lên trên vách đá, cũng không biết sẽ bộc phát ra lực phá hoại cường đại cỡ nào?

“Đây chính là một chưởng lực lượng gấp bốn lần? Cũng không biết đem Tượng Lực Cửu Điệp tu luyện tới đại thành, bộc phát ra lực lượng gấp chín lần một chưởng, lực lượng đạt tới cái

cấp độ gì?"

Trong lòng Trương Nhược Trần hết sức kích động, cho dù bây giờ gặp lại một con Man Thú dưới lòng đất có tám xúc tu màu đen, cũng có sức đánh một trận.

Trải qua ba tháng tu luyện, số lượng chân khí dự trữ trong cơ thể Trương Nhược Trần đạt tới ba thành dung lượng khí hồ. Số lượng chân khí đạt tới gấp sáu lần trước khi đột phá cảnh giới.

“Tiến vào Xích Không Bí Phủ đã hơn hai tháng, là thời điểm ra ngoài thu lấy Bán Thánh Chi Quang.”

Mặc dù chỉ mới qua hai tháng, nhưng trên thực tế Trương Nhược Trần đã tu luyện nửa năm.

Trương Nhược Trần bước về phía hang động vừa rơi xuống, từ dưới lòng đất, không ngừng bị cửa động phong bế phá vỡ.

Mất hai ngày Trương Nhược Trần mới gian nan bò ra khỏi lòng đất, một lần nữa đi tới giữa sườn núi Quỷ Vụ Sơn.

Bên cạnh là thi thể một con bò cạp lớn màu xanh, máu tươi trong thi thể đã bị hút khô, chỉ còn lại từng khối giáp xác màu xanh.

Trương Nhược Trần hít một hơi khí lạnh: “Sau khi Lục Hàm hòa tan Bán Thánh Chi Quang, không ngờ lại trở nên khủng bố như vậy, thậm chí ngay cả máu của Man Thú cũng muốn hút.”

Chỉ cần Lục Hàm có thể hấp thu đủ nhiều máu, tu vi có thể không ngừng mạnh lên.

Nếu lực lượng hiện tại của nàng đã đạt tới cấp bậc Thiên Cực Cảnh, cho dù Trương Nhược Trần nắm giữ huyết dịch Kim Vân Bán Thánh cũng rất khó thu Bán Thánh Chi Quang từ trên người nàng.

Nếu thật sự là như vậy, tu sĩ nhân loại cùng Man Thú trong Xích Không Bí Phủ, nhắm chừng toàn bộ đều phải biến thành huyết thực của nàng.

Trương Nhược Trần cấp tốc phóng xuống chân núi, dọc theo đường đi có thể nhìn thấy thi thể Man Thú khô quắt, toàn bộ đều bị hút khô máu tươi mà chết.

“Nhất định phải mau chóng tìm được nàng, không thể để cho nàng trưởng thành.”

Trương Nhược Trần thi triển tốc độ nhanh nhất lao ra khỏi Quỷ Vụ Sơn.

Khi Trương Nhược Trần đi theo Lục Hàm, để lại vết máu, một đường đi về phía trước, tìm kiếm tung tích của nàng.

Đạt tới Huyền Cực Cảnh đại viên mãn, tốc độ nhanh nhất của Trương Nhược Trần là bảy mươi lăm mét, đã vượt qua vị cường giả đệ nhất Huyền Bảng hiện tại. Đồng thời, tốc độ nhanh nhất của hắn cũng vượt qua tốc độ của Trương Thiên Khuê ở Huyền Cực Cảnh đại viên mãn.

Chủ yếu nhất là hắn còn có không gian tăng lên rất lớn, hoàn toàn có thể xung kích lên Vô Thượng Cực Cảnh Huyền Cực Cảnh.

Bỗng dưng, lỗ tai Trương Nhược Trần giật giật, nghe được thanh âm đánh nhau truyền ra từ trong một hang đá.

“Chẳng lẽ là Lục Hàm?”

Trương Nhược Trần lập tức trở nên cẩn thận, lấy một giọt huyết khí Bán Thánh ra, dùng chân khí bao bọc, nằm trong lòng bàn tay, tới gần hang đá kia.

Trong hang đá.

Tử Thiến mặc một bộ võ bào màu trắng, da thịt trắng như ngọc, mái tóc đen nhánh như thác nước, dáng người thon dài như cành liễu, đôi chân thon dài thon thả cao gầy đang di chuyển rất nhanh.

“Phốc phốc!”

Ngư Trường Kiếm trong tay nàng đâm thủng trái tim của một lão giả khô quắt, sau đó nhanh chóng lùi về phía sau, trốn vào một góc của hang đá.

Đôi mắt xinh đẹp của Tử Thiến chăm chú nhìn ba lão giả vẫn còn đứng bên ngoài cửa hangđá, không hề chớp mắt.

Trong hang đá đã có bốn thi thể, toàn bộ đều bị nàng giết chết, có bị đâm thủng trái tim, có bị đâm thủng mi tâm, có bị cắt đứt cổ.

Tử Thiến cũng bị thương rất nặng, khóe môi nhếch lên tia máu. Áo bào trên lưng nàng bị một chưởng ấn đánh nát, lộ ra một mảng da thịt trắng nõn nhẵn nhụi như tuyết.

Chỉ có điều, trên da thịt tuyết trắng lại có một chưởng ấn màu đỏ như máu, từng giọt máu từ trong chưởng ấn tràn ra, hoàn toàn nhuộm đỏ phía sau lưng nàng.

Nếu không phải bảy tên tà nhân kia muốn bắt sống nàng, chỉ sợ nàng không chỉ bị thương đơn giản như vậy.

Bảy vị tà nhân, đã chết bốn vị, còn lại ba người toàn bộ đều là cao thủ võ đạo Địa Cực Cảnh.

“Xú nương môn, rõ ràng giết bốn người của chúng ta, nếu bị lão tử bắt được, nhất định phải chà đạp ngươi đến chết.” Một nam tử trung niên khóe mắt có sẹo lạnh lùng nói.

Hai tay hắn to gấp đôi người bình thường, hiện lên màu đồng cổ, tràn ngập sức mạnh mang

tính chất bùng nổ, đi về phía Tử Thiến, nói: “Giao một kiện Chân Vũ khí cấp tám ra đây, bổn tọa có thể tha cho ngươi không chết.”

Tử Thiến đem kiếm đặt ngang trước người, chịu đựng đau đớn ở lưng, ba vị cao thủ võ đạo

Địa Cực Cảnh trước mắt, giống như ba ngọn núi lớn chắn trước người nàng, khiến cho nàng cảm thấy có chút tuyệt vọng.

Ở dưới sự vây công của ba vị cao thủ võ đạo Địa Cực Cảnh mà đào tẩu?

Đó là chuyện không thể nào.

Nếu như đến cuối cùng thật sự không có hy vọng đào tẩu, nàng sẽ lựa chọn trước tiên, cắn nát viên thuốc độc trong miệng. Tuyệt đối không thể để cho bọn hắn bắt sống, bằng không, kết cục của nàng so với chết còn thê thảm hơn.

Trong mắt Tử Thiến lóe lên tia sáng lạnh lẽo, nói: “Đồ Vân, ta là người của Địa Phủ Môn, ngươi dám cướp bảo vật của ta, chẳng lẽ không sợ Địa Phủ Môn trả thù?”

Người đàn ông trung niên khóe mắt có vết sẹo kia tên là Đồ Vân, cũng là hung nhân trong Hắc Thị. Mười năm trước, Đồ Vân giết hơn trăm người ở Hỏa Long Quận Quốc, phá huỷ bảy chỗ sản

nghiệp của Võ Thị Tiền Trang, sau đó bị một vị đệ tử nội cung của Võ Thị Học Cung bắt giữ, giam giữ ở Viêm Hà Luyện Ngục của Xích Không Bí Phủ.

Không lâu trước đó, một thành viên Hắc Thị ẩn núp trong học viên của Võ Thị Học Cung mở phong ấn Viêm Hà Luyện Ngục ra, thả toàn bộ tà nhân, hung đồ trong Hắc Thị ra ngoài. Hai người khác ở cùng một chỗ với Đồ Vân, phân biệt gọi là Hoắc Cương, Trần Ly Đạo.

Đồ Vân tu vi đạt tới Địa Cực Cảnh trung kỳ, Hoắc Cương cùng Trần Ly Đạo thì là tu vi Địa Cực Cảnh sơ kỳ. Trần Ly Đạo cười lạnh một tiếng, nói: “Ngươi nói ngươi là sát thủ của Địa Phủ Môn, chúng ta

sẽ tin ngươi sao? Chúng ta chỉ biết là ngươi mặc trên người áo bào của Võ Thị Học Cung, vậy ngươi chính là học viên của Võ Thị Học Cung.

Hoắc Cương nhếch miệng cười dâm tà: “Nhìn thấy bộ y phục trên người nàng, ta rất khó chịu, không biết nếu cởi quần áo xuống thì sẽ có cảnh tượng gì? Hắc hắc!”

Đồ Vân gật đầu, cười nói: “Lão tử bị giam trong Viêm Hà Luyện Ngục đã mười năm, mười năm cũng không chạm qua nữ nhân, không ngờ vừa mới trốn ra đã gặp được một mỹ nhân tuyệt sắc xinh đẹp như vậy. Cho dù nàng là con gái của Môn Chủ Địa Phủ Môn, hôm nay lão tử cũng muốn chơi với nàng, cùng lắm thì chơi xong, một đao giết chết, ai biết là do chúng ta làm?”

“Nếu đại ca đã lên tiếng, vậy hãy để ta tự mình tới bắt mỹ nhân này. Ta ngược lại muốn xem, trong áo bào của nàng rốt cuộc có bao nhiêu phân lượng? Ha ha!” Hoắc Cương nhìn chằm chằm vào bộ ngực nhấp nhô của Tử Thiến, hai mắt híp lại thành một đường nhỏ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play