Mắt thấy Trương Nhược Trần sắp bại dưới kiếm của Thanh Xích Bạch, đột nhiên Trương Nhược Trần kích phát lực lượng huyết mạch, từng luồng huyết khí màu đỏ rực từ trong cơ thể tuôn ra, hình thành một tầng mây máu dày đặc.
Huyết Khí Ngưng Thú.
"Rống!"
Tiếng gầm rú trầm thấp của Thần Long và Cự Tượng từ trong màn huyết vụ truyền ra.
Chỉ thấy sau lưng Trương Nhược Trần, từng luồng huyết khí quấn quanh, ngưng tụ thành hình ảnh một rồng một voi màu huyết sắc.
Huyết Long dài hơn mười mét, mọc ra bảy móng vuốt, sừng rồng sắc bén, vảy rồng, sừng rồng, móng vuốt rồng, tất cả đều hiện ra rõ ràng. Bóng hình Huyết Tượng thì khí thế bàng bạc, giống như một ngọn núi lớn chống trời, thần dị vô cùng.
Dưới sự gia trì của lực lượng huyết mạch, lực lượng nhục thân của Trương Nhược Trần lại được tăng cường, tuy rằng vẫn không bằng nhục thân Địa Cực Cảnh của Thanh Xích Bạch, thế nhưng so với lúc trước đã mạnh hơn rất nhiều.
"Ầm!"
Vào thời khắc cuối cùng, Trương Nhược Trần chặn đứng một kiếm tinh diệu tuyệt luân của Thanh Xích Bạch vừa rồi.
Mượn lực lượng huyết mạch, Trương Nhược Trần bắt đầu phản kích.
“Thiên Tâm Phong Vũ!”
Trương Nhược Trần như cùng Long Tượng hợp làm một thể, tay múa chiến kiếm, chân đạp bộ pháp, liên tiếp hiện ra chín bóng người.
Xung quanh thân thể, xuất hiện một vòng xoáy kiếm khí khổng lồ, hình thành kiếm phong kịch liệt.
Thanh Xích Bạch cũng kích phát ra lực lượng huyết mạch, ở sau lưng ngưng tụ ra hư ảnh một con Khổng Tước Huyết Thú. Con Khổng Tước Huyết Thú dài chừng hơn sáu mét, từng sợi huyết vũ đều có thể rõ ràng trông thấy, hình dáng rõ ràng, quả thực giống như thần thú Khổng Tước Minh Vương thời thượng cổ hóa thân.
Thanh Xích Bạch mượn lực lượng huyết mạch, thi triển ra một chiêu mạnh nhất của Yến Tử Kiếm Pháp.
“Yến Tử Vô Lệ!”
Vốn dĩ với thực lực Huyền Cực Cảnh trung cực vị hiện tại của Thanh Xích Bạch, căn bản không thể nào thi triển ra “Yến Tử Vô Lệ”. Nhưng dưới tác dụng của lực lượng huyết mạch, Thanh Xích Bạch lại cưỡng ép thi triển ra chiêu kiếm pháp này.
“Ầm ầm!”
Song kiếm lần nữa va chạm vào nhau, phát ra tiếng vang thật lớn như kim loại va đập vào nhau.
Những thiên tài trẻ tuổi ở phía xa căn bản không nhìn thấy thân ảnh của Trương Nhược Trần và Thanh Xích Bạch, chỉ có thể nhìn thấy hư ảnh Long Tượng Huyết Thú và Khổng Tước đỏ rực mãnh liệt va chạm vào nhau. Trên mặt hồ, từng tầng sóng nước cuồn cuộn dâng lên.
Một tiếng kêu bi thiết của Khổng Tước vang lên, âm thanh vô cùng bén nhọn, chấn động đến mức màng tai của tất cả mọi người ở đây đều đau đớn.
Cũng may những người có thể tham gia Luận Kiếm Đại Hội đều là cao thủ thế hệ trẻ, nếu đổi lại là võ giả có tu vi hơi yếu một chút, nói không chừng đã bị sóng âm vừa rồi chấn cho ngất xỉu.
Thanh Xích Bạch thi triển chính là kiếm pháp Linh cấp trung phẩm, uy lực mạnh hơn, biến hóa càng thêm tinh diệu, chiếm ưu thế về kiếm chiêu. Nhưng cảnh giới kiếm đạo của Trương Nhược Trần lại cao hơn, uy lực của huyết thú cũng mạnh hơn.
Lần giao phong này, hai người đều không chiếm được tiện nghi.
Lần va chạm vừa rồi, hư ảnh Long Tượng Huyết Thú do Trương Nhược Trần ngưng tụ ra suýt chút nữa xé nát hư ảnh Khổng Tước Huyết Thú do Thanh Xích Bạch ngưng tụ ra.
Bên trong Kim Phượng Uyển vang lên một tiếng kinh hô: “Trời ạ! Huyết thú do hắn ngưng tụ ra, không ngờ lại thần dị như thế, thiên tài tuấn kiệt bình thường cùng cảnh giới có thể nào đỡ nổi một chiêu của hắn?”
“Thanh Xích Bạch có thể ngưng tụ ra Khổng Tước Huyết Thú vốn không phải bí mật gì ở Thiên Thủy Quận Quốc, khi đó đã từng chấn động cả nước. Nghe nói sư tôn của hắn từng nhận xét, Thanh Xích Bạch có thiên tư thành Thánh.”
“Chẳng phải Huyết Thú Long Tượng mà Trương Nhược Trần ngưng tụ ra còn thần dị hơn sao? Bất kể là Thần Long hay Man Tượng, đều là bá chủ tung hoành giữa thiên địa. Huống chi, Trương Nhược Trần còn có thể đồng thời ngưng tụ ra hai loại huyết thú, lực lượng huyết mạch, e rằng còn hơn cả Thanh Xích Bạch.”
“Hai người bọn họ đều có thiên tư thành Thánh.” Thác Bạt Lâm nghiêm túc nói.
Liễu Tín hừ lạnh một tiếng, nói: “Bây giờ nói lời này, e là quá sớm! Rất nhiều thiên tài lúc mới đầu đều thể hiện ra thiên tư kinh người, mọi người đều cảm thấy bọn họ có thiên tư thành Thánh. Thế nhưng, bọn họ lại hậu lực bất kế, có người bị một cảnh giới nào đó cản lại, cả đời không thể đột phá. Cũng có người tốc độ tu luyện càng ngày càng chậm, cuối cùng dừng bước tại chỗ. Ví dụ như vậy, nhiều vô số kể.”
Mấy người xung quanh đều gật đầu, Liễu Tín nói rất đúng, hiện tại bàn luận về thành tựu trong tương lai của bọn họ, đích xác có chút quá sớm.
Sau một chiêu giao thủ, Trương Nhược Trần lại đáp xuống đỉnh cây liễu bên bờ, ung dung đứng đó.
Hắn nâng đoạn kiếm gãy trong tay lên, nhìn kỹ, mặt ngoài đoạn kiếm xuất hiện từng vết rạn nhỏ li ti, giống như đồ gốm, bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ vụn.
Thanh kiếm gãy trong tay Thanh Xích Bạch cũng giống như vậy, xuất hiện rất nhiều vết rạn.
Có thể thấy được, lực lượng va chạm của một kích vừa rồi mạnh mẽ đến mức nào, ngay cả chiến kiếm cũng suýt chút nữa bị chấn vỡ.
Thanh Xích Bạch từ lúc xuất đạo đến nay, đây là lần đầu tiên gặp phải một trận chiến gian nan như thế.
Hắn nhìn chằm chằm vào Long Tượng Huyết Ảnh sau lưng Trương Nhược Trần, trong mắt không hề có một tia sợ hãi, ngược lại tràn đầy chiến ý mãnh liệt.
"Xoat!"
Hắn đứng trên mặt nước, hai tay giơ lên, phóng xuất chân khí và kiếm ý trong cơ thể ra ngoài.
Nước trong hồ bắt đầu dâng trào.
Từng giọt nước từ mặt hồ bay lên, lơ lửng xung quanh người Thanh Xích Bạch, ước chừng có đến mấy trăm giọt, không ngừng xoay tròn.
“Ngưng!”
Chân khí của Thanh Xích Bạch mang theo thuộc tính hàn băng, khi hắn vừa thốt ra một chữ, mấy trăm giọt nước lập tức ngưng tụ thành băng kiếm màu trắng. Mỗi một thanh băng kiếm chỉ dài khoảng một tấc, hoàn toàn được bao bọc bởi chân khí.
Nhìn thấy cảnh tượng này, rất nhiều thiên tài trẻ tuổi đều kinh ngạc đến mức không nói nên lời.
Những võ giả có tu vi kiếm đạo cực cao thì đều hiểu, chỉ cần đạt đến cảnh giới Kiếm tùy tâm đi, cho dù là hoa cỏ cây cối đều có thể biến thành kiếm. Cho dù chỉ là một giọt nước, cũng có thể ngưng tụ thành kiếm.
Cùng lúc đó, Trương Nhược Trần đứng trên đỉnh cây liễu, cánh tay vừa nhấc, lá liễu màu xanh biếc trên cây liễu đồng loạt rời khỏi cành, bay lượn xung quanh người hắn, phát ra từng tiếng động như tiếng phi kiếm.
“Rào rào!”
Trương Nhược Trần vung đoạn kiếm gãy trong tay về phía Thanh Xích Bạch, vô số lá liễu màu xanh biếc được chân khí bao phủ, giống như một cơn mưa kiếm màu xanh lục, tấn công về
phía Thanh Xích Bạch.
“Bốp bốp!”
Thanh Xích Bạch cũng đánh ra mấy trăm thanh Hàn Băng Tiểu Kiếm, va chạm cùng lúc với cơn mưa kiếm lá liễu.
Sau một loạt tiếng va chạm, Hàn Băng Tiểu Kiếm và kiếm vũ lá liễu đồng thời biến mất.
“Trảm!”
Trương Nhược Trần bay phía sau Liễu Diệp Kiếm Vũ, đạp trên lá liễu mà bay, ngay tại thời điểm Liễu Diệp Kiếm Vũ biến mất, hắn ngưng tụ toàn bộ chân khí, một kiếm chém xuống.
Thanh Xích Bạch hơi kinh hãi, vội vàng lùi về sau.
"Xoet!"
Vạt áo trước ngực Thanh Xích Bạch bị kiếm khí xé rách, trường bào màu xanh vốn có biến thành áo hở ngực.
Cũng may hắn lùi về phía sau kịp thời, nếu không, một kiếm vừa rồi của Trương Nhược Trần có thể khiến hắn bị thương nặng.
Đã chiếm được thượng phong, Trương Nhược Trần đương nhiên thừa thắng xông lên, không
cho Thanh Xích Bạch cơ hội thở dốc.
“Thiên Tâm Phá Mai!”
“Thiên Tâm Mãn Nguyệt!”
“Thiên Tâm P-ho-ng Vũ!”
Trương Nhược Trần liên tiếp thi triển ra mười tám chiêu kiếm pháp, giống như hóa thành mười tám bóng người, hành văn như nước chảy mây trôi, kiếm ý bồng bềnh, kiếm quang gần như bao phủ toàn bộ người Thanh Xích Bạch.
Mỗi một chiêu kiếm pháp đều nối tiếp nhau, không có bất kỳ sự tạm dừng nào, khiến Thanh Xích Bạch liên tục rơi vào tình thế nguy hiểm.
Trên quần áo của hắn, lại xuất hiện thêm bốn vết rách do kiếm khí tạo thành.
Trong đó có một vết rách còn cắt qua da thịt của hắn, để lại một vết máu nhìn thấy mà giật mình.
Thanh Xích Bạch có chút chật vật, ánh mắt trở nên âm trầm, quát lớn: “Vĩnh Hàn Kiếm Ca!” Vĩnh Hàn Kiếm Ca, kiếm pháp Linh cấp thượng phẩm.
Thanh Xích Bạch tu luyện ba năm, cũng chỉ mới tu luyện đến cảnh giới tiểu thành.
Vốn dĩ với tu vi Huyền Cực Cảnh trung cực vị, hắn không thể nào phát huy ra uy lực chân chính của Vĩnh Hàn Kiếm Ca, thế nhưng dưới sự gia trì của lực lượng huyết mạch và cảnh giới
kiếm ý Kiếm tùy tâm đi đỉnh phong, Thanh Xích Bạch đã phát huy ra ba thành uy lực của Vĩnh Hàn Kiếm Ca.
Mặc dù chỉ có ba thành uy lực, nhưng cũng dễ dàng hóa giải công kích của Trương Nhược Trần, hơn nữa còn lưu lại một vết kiếm trên cánh tay Trương Nhược Trần.
Đánh lui được Trương Nhược Trần, Thanh Xích Bạch lập tức xoay người nhảy về phía sau, mũi chân điểm nhẹ trên mặt nước, thân thể bay lên không trung, sau đó đáp xuống chiến võ đài.
Chiến võ đài là vị trí cao, còn mặt hồ là vị trí thấp.
Đứng ở vị trí cao, tự nhiên có thể dễ dàng hóa giải công kích đến từ phía dưới.
Có thể nói, Thanh Xích Bạch chiếm giữ chiến võ đài, chẳng khác nào đứng ở thế bất bại. Bất kể Trương Nhược Trần công kích từ phía dưới như thế nào, hắn đều có thể dễ dàng hóa giải.
Cái gọi là thiên thời địa lợi nhân hòa.
Hiện tại, Thanh Xích Bạch đã chiếm được địa lợi, tiến có thể công, lui có thể thủ, dường như hắn đã nắm chắc phần thắng trong tay.
“Bây giờ Trương Nhược Trần còn muốn chiến thắng, đúng là khó như lên trời! Thế nhưng, hắn có thể ép Thanh Xích Bạch phải lui về vị trí cao để thủ, cũng đã là vô cùng lợi hại rồi.” “Trận chiến này bất kể thắng bại, Trương Nhược Trần nhất định sẽ vang danh khắp các quốc gia, trở thành thiên kiêu đứng ngang hàng với Thanh Xích Bạch.”
Liễu Tín nhìn chằm chằm vào Trương Nhược Trần, cười lạnh nói: “Ta muốn xem xem, bây giờ ngươi còn có thể làm thế nào để chiến thắng?”
Ngay lúc này, thân thể Trương Nhược Trần chuyển động!
Trương Nhược Trần không tấn công Thanh Xích Bạch đang đứng trên chiến võ đài, mà thi triển thân pháp Ngự Phong Phi Long Ảnh, chân đạp hư không, bay về phía Kim Phượng Uyển ở phía xa.
Thác Bạt Lâm nhìn ra ý đồ của Trương Nhược Trần, nói: “Chiến võ đài cao mười tám mét, nhưng Kim Phượng Uyển lại cao tới tám mươi ba mét, so với chiến võ đài cao hơn gấp bốn lần. Nếu Trương Nhược Trần có thể leo lên tầng ba của Kim Phượng Uyển, như vậy hắn sẽ chiếm được vị trí cao chân chính.”
Đối với những võ giả khác, nếu muốn leo lên Kim Phượng Uyển, đúng là khó như lên trời, nhưng
đối với Trương Nhược Trần - người tu luyện Ngự Phong Phi Long Ảnh mà nói, cũng không phải chuyện quá khó.
Thanh Xích Bạch tự nhiên cũng nhìn ra ý đồ của Trương Nhược Trần, cho nên, khi Trương Nhược Trần vừa mới bước ra bước thứ ba, hắn lập tức thi triển thân pháp “Bình Bộ Thanh Vân”, nhanh chóng bay về phía đỉnh Kim Phượng Uyển.
Trương Nhược Trần bước ra bước thứ chín, đáp xuống đỉnh Kim Phượng Uyển, chân đạp trên mái ngói lưu ly, giống như một vị thiếu niên kiếm tiên từ trên trời giáng xuống.
Thanh Xích Bạch chậm hơn Trương Nhược Trần một bước, mắt thấy sắp đáp xuống đỉnh Kim Phượng Uyển. Đột nhiên, Trương Nhược Trần vung tay chém ra một đạo kiếm quang dài bảy mét về phía hai chân Thanh Xích Bạch.
Thanh Xích Bạch vô cùng thong dong, không hề đối cứng với Trương Nhược Trần, thân thể hạ xuống, đáp xuống tầng thứ tư của Kim Phượng Uyển.
Ngay sau đó, đỉnh Kim Phượng Uyển vang lên một tiếng động lớn, Thanh Xích Bạch phá tan mái ngói, bay lên không trung cao hơn mười mét, hai tay nắm chặt trường kiếm, một kiếm chém ra mười ba đạo kiếm khí.
Trương Nhược Trần đứng hiên ngang trên đỉnh Kim Phượng Uyển, cũng liên tiếp chém ra mười ba đạo kiếm khí, đánh tan mười ba đạo kiếm khí của Thanh Xích Bạch.
“Rầm rầm!”
Một mảng lớn ngói lưu ly bị kiếm khí chấn vỡ, từ trên đỉnh Kim Phượng Uyển rơi xuống.
Hai người đứng trên đỉnh Kim Phượng Uyển cao hơn tám mươi mét, thân ảnh đan xen, kiếm pháp không ngừng va chạm, phát ra từng tiếng kiếm minh chói tai.
“Hai người bọn họ muốn quyết chiến trên đỉnh Vương thành sao?”
Những thiên tài trẻ tuổi đứng phía dưới, tất cả đều ngẩng đầu nhìn lên. Không chỉ có bọn họ, gần như tất cả võ giả trong Vương cung đều có thể nhìn thấy Trương Nhược Trần và Thanh Xích Bạch đang giao chiến trên đỉnh Kim Phượng Uyển, tạo nên một sự chấn động không nhỏ.
“Oanh!”
Trường kiếm trong tay Trương Nhược Trần và Thanh Xích Bạch lần nữa va chạm.
Hai thanh kiếm gãy đồng thời vỡ vụn, hóa thành vô số mảnh vỡ bằng sắt, bắn ra bốn phía.
Nhìn thấy mảnh vỡ trường kiếm bắn về phía mình, Thanh Xích Bạch vứt chuôi kiếm trong tay đi, sau đó nhanh chóng lùi về phía sau, tránh né mảnh vỡ trường kiếm.