Liễu Tín thi triển thân pháp võ kỹ, chân khí trong cơ thể vận chuyển, thân thể giống như một viên đạn pháo bắn lên cao hơn năm mươi mét.
"Oanh!"
Liễu Tín đáp xuống chiến võ đài, dưới chân phát ra một tiếng vang thật lớn, khiến chiến võ đài rung lên một cái.
Một cỗ chân khí từ dưới chân hắn hướng bốn phương tám hướng cuồn cuộn lao tới.
Liễu Tín khẽ chắp tay, cười nói: "Tại hạ Liễu Tín, xin được lĩnh giáo cao thủ kiếm pháp đệ nhất thiên hạ. Không biết vị cao thủ kiếm pháp đệ nhất thiên hạ này có thể cùng tại hạ so kiếm một trận được không?"
Trương Nhược Trần đương nhiên nghe ra ý châm chọc trong lời nói của Liễu Tín, nói: "Xin lỗi! Ta không phải cao thủ đệ nhất thiên hạ, ngươi tìm nhầm người rồi!"
Nói xong, Trương Nhược Trần bay xuống chiến võ đài cao mười tám mét, mũi chân điểm nhẹ trên mặt nước, giống như chuồn chuồn lướt nước, nhẹ nhàng bay xuống bờ.
Trương Nhược Trần căn bản không có ý định giành vị trí đầu tiên trong Luận Kiếm Đại Hội, càng không muốn cưới Thập Tam quận chúa. Hiện tại, hắn muốn rời khỏi nơi này, không muốn tiếp tục náo nhiệt nữa.
Liễu Tín thấy Trương Nhược Trần xoay người rời đi, căn bản là không có ý muốn giao thủ với hắn, trong lòng tức giận, ánh mắt lạnh lùng nói: "Trương Nhược Trần, ngươi đánh bại Thác Bạt Lâm Túc chẳng qua chỉ là may mắn mà thôi, ngươi biết rõ mình không có khả năng thắng mãi, cho nên sợ hãi, muốn chạy trốn, đúng không?"
"Thắng bại là chuyện thường tình, vì sao ta phải sợ? Ta chỉ là lười so đo với loại người không giảng đạo lý như ngươi." Trương Nhược Trần nói.
Trong lòng Liễu Tín càng thêm tức giận, nói: "Ngươi nói ai không giảng đạo lý ? Ngươi tự xưng là kiếm pháp đệ nhất thiên hạ, ta chỉ muốn khiêm tốn thỉnh giáo ngươi vài chiêu, vậy mà cũng gọi là không giảng đạo lý? Rốt cuộc là ai không giảng đạo lý?"
Lần Luận Kiếm Đại Hội này thật sự khiến Trương Nhược Trần rất thất vọng, hắn không muốn tiếp tục ở lại.
Hoắc Minh lúc trước bại bởi Trương Nhược Trần, trong lòng hận Trương Nhược Trần thấu xương, thấy Trương Nhược Trần muốn rời đi, lập tức ngăn cản.
"Trương Nhược Trần, nếu ngươi nguyện ý ở lại so tài với Liễu Tín một trận, ta có thể cầu phụ vương lui binh, không tấn công Vân Vũ quận quốc nữa." Hoắc Minh nói.
Hoắc Minh vừa rồi bị Trương Nhược Trần đánh cho rơi xuống chiến võ đài, ngã chật vật như chó rơi xuống nước, mất hết mặt mũi, cho nên vẫn luôn muốn tìm cơ hội báo thù Trương Nhược Trần. Hiện tại, vừa vặn có thể mượn tay Liễu Tín, hung hăng dạy dỗ Trương Nhược Trần một trận.
Cơ hội tốt như vậy, hắn ta làm sao có thể bỏ qua.
Trương Nhược Trần nói: "Lời ngươi nói là thật?"
Hoắc Minh hừ lạnh một tiếng, nói: "Ta là đường đường nhất quốc vương tử, chẳng lẽ còn có thể lừa gạt ngươi?"
Ở đây tụ tập mấy chục quận quốc thiên tài tuấn kiệt, Hoắc Minh nếu thật sự lật lọng, nhất định sẽ bị người trong thiên hạ chê cười.
Sở dĩ Trương Nhược Trần tới tham gia luận kiếm đại hội, thật ra chính là tới cầu viện quân, ngăn cản tai nạn sắp phát sinh ở Vân Vũ quận quốc.
Nếu như Tứ Phương Quận Quốc chịu chủ động lui binh, tự nhiên là không còn gì tốt hơn.
Trương Nhược Trần nói: "Được rồi! Đã như vậy, ta sẽ đáp ứng ngươi."
Hoắc Minh nhếch miệng cười tàn nhẫn, chắp tay với Liễu Tín trên chiến võ đài, nói: "Liễu công tử, cao thủ kiếm pháp đệ nhất thiên hạ Trương Nhược Trần đã đáp ứng so kiếm với ngươi."
"Đa tạ Hoắc Minh vương tử khuyên bảo, nếu không, hôm nay Liễu mỗ không thể lĩnh hội được kiếm kỹ vô thượng của cao thủ kiếm pháp đệ nhất thiên hạ." Liễu Tín cũng lộ ra vẻ mỉm cười.
Trương Nhược Trần mặc kệ đám hắn kẻ xướng người họa, một lần nữa bước lên võ đài, nói: "Hoắc Minh, xin nhớ kỹ ước định giữa chúng ta."
Hoắc Minh nói: "Yên tâm, chỉ cần người leo lên chiến võ đài, bất luận là thua hay thắng, ta đều sẽ thuyết phục phụ vương lui binh."
Đột nhiên, Trương Nhược Trần ý thức được lỗ hổng trong lời nói của Hoắc Minh, hắn nói là "khuyên bảo phụ vương lui binh", như vậy Tứ Phương quận vương hoàn toàn có thể không nghe lời khuyên bảo của hắn, vẫn dẫn đại quân công kích Vân Vũ quận quốc.
"Tên Hoắc Minh vương tử này nhìn như ngu xuẩn, trên thực tế lại hết sức âm hiểm, tâm cơ rất sâu!" Trương Nhược Trần thầm nghĩ trong lòng.
Mặc dù nghe ra cạm bẫy trong lời nói của Hoắc Minh vương tử, nhưng hiện giờ Trương Nhược Trần đã leo lên chiến võ đài, nếu lúc này lui xuống, ngược lại sẽ bị người chê cười.
"Trương Nhược Trần, ngươi nếu đánh bại Liễu Tín, ta, Thác Bạt Lâm Túc nhất định sẽ dẫn quân đội quận quốc Long Xuyên tới viện trợ Vân Vũ quận quốc." Thác Bạt Lâm Túc dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn chằm chằm vào Hoắc Minh.
"Đa tạ Thác Bạt vương tử." Trương Nhược Trần nói.
Liễu Tín đứng ở giữa chiến võ đài, cầm kiếm trong tay, nhìn chằm chằm vào Trương Nhược Trần ở đối diện, nói: "Kiếm kỹ chân chính cần phải sử dụng chân khí mới có thể phát huy. Ngươi có dám đánh một trận chân chính với ta không?"
"Ngươi có ý gì?" Trương Nhược Trần hỏi.
Liễu Tín tràn đầy tự tin nói: "Tu vi của ta đạt tới Địa Cực cảnh hậu kỳ, tu vi của ngươi chỉ có Huyền Cực cảnh trung cực vị. Ta có thể đem cảnh giới áp chế đến Huyền Cực cảnh trung cực vị, cùng cảnh giới với ngươi đánh một trận, cũng không biết ngươi có can đảm kia hay không?"
Trải qua ba trận đấu trước, Liễu Tín nhìn ra chiêu thức kiếm pháp của Trương Nhược Trần có trình độ cực cao, cho dù là hắn cũng không nắm chắc mười phần đánh bại Trương Nhược Trần.
Cho nên, hắn mới đề xuất muốn đánh với Trương Nhược Trần cùng cảnh giới. Cứ như vậy, cơ hội hắn muốn đánh bại Trương Nhược Trần sẽ lớn hơn.
Trương Nhược Trần hiểu ý hắn, cười nói: "Ngươi cảm thấy không sử dụng chân khí thì không thể hiện được thực lực chân chính của mình?"
"Đúng vậy." Liễu Tín nói.
Trương Nhược Trần lắc đầu nói: "Nếu ngươi thật sự đánh với ta cùng cảnh giới, e rằng ngay cả một chiêu của ta cũng không tiếp nổi. Ngươi cần phải suy nghĩ cho kỹ!"
Cùng cảnh giới, Trương Nhược Trần ngay cả Lạc Hư cũng có thể đánh bại, huống chi là Liễu Tín?
Liễu Tín chỉ cảm thấy Trương Nhược Trần đang sỉ nhục hắn, hừ lạnh một tiếng nói: "Quả nhiên đủ cuồng vọng. Ngươi nếu thật sự có thể một chiêu đánh bại ta, ta sẽ chặt tay cầm kiếm của ta."
"Nếu ngươi thật sự muốn chặt tay, ta tuyệt không cản ngươi." Trương Nhược Trần nói.
Liễu Tín nhìn thanh kiếm gãy trong tay Trương Nhược Trần nói: "Ta không muốn chiếm tiện nghi của ngươi, ngươi đổi thanh kiếm khác trước đi!"
"Muốn thắng ngươi, không cần đổi kiếm." Trương Nhược Trần nói.
"Cuồng vọng!"
Liễu Tín áp chế tu vi ở cực vị Huyền Cực Cảnh, chân khí trong cơ thể nhanh chóng vận chuyển, rót chân khí vào trường kiếm.
"Vèo!"
Liễu Tín thi triển một loại vũ kỹ tốc độ Linh cấp hạ phẩm, tốc độ nhanh đến kinh người, hiện ra năm đạo ảo ảnh, đồng thời vung kiếm chém về phía Trương Nhược Trần.
Tuy rằng áp chế cảnh giới ở cực vị trong Huyền Cực Cảnh, nhưng dù sao Liễu Tín cũng là cao thủ Địa Cực Cảnh, tu luyện ra võ kỹ vô cùng lợi hại.
Hơn nữa, trình độ kiếm pháp của hắn quả thực rất cao, đã đạt tới cảnh giới cao cấp Kiếm Tùy
Tâm Đi.
Chỉ luận kiếm pháp, kiếm pháp của Liễu Tín cao minh hơn Thác Bạt Lâm Túc một chút. Trương Nhược Trần nhìn năm bóng người vẫn không nhúc nhích, nhắm hai mắt lại.
"Xoet!"
Trương Nhược Trần bước sang bên trái một bước, tránh thoát công kích của một bóng người.
Sau đó lại lướt sang bên phải hai bước, tránh thoát công kích của bóng người thứ hai. Ngay sau đó, hắn lui về phía sau một bước, tránh thoát kiếm của bóng người thứ ba. Cuối cùng, ngửa người về phía sau, tránh thoát kiếm chiêu của bóng người thứ tư.
Dưới đài nhìn lại, Liễu Tín bày ra năm bóng người, kiếm pháp cấp tốc vung chém, liên tục đâm, mỗi một chiêu đều tinh diệu tuyệt luân.
Trương Nhược Trần lại hiện ra chín bóng người, căn bản không xuất kiếm, thậm chí không mở mắt, lại có thể né tránh toàn bộ công kích của Liễu Tín.
Trên chiến võ đài, hơn mười bóng người di chuyển rất nhanh, rất khó phân biệt đâu là chân thân của Liễu Tín? Đâu là chân thân của Trương Nhược Trần?
Ngay cả Thập Tam quận chúa trước sau như một cao ngạo tự phụ cũng trợn mắt há hốc mồm, trong lòng rất khiếp sợ.
Đệ tử Bán Thánh Thanh Xích Bạch khẽ lắc đầu, nói: "Liễu Tín sai rồi, hắn cho rằng có thể đánh bại Trương Nhược Trần trong cùng cảnh giới. Nhưng cùng cảnh giới, thực lực của Trương Nhược Trần so với hắn mạnh hơn rất nhiều. Muốn đánh bại hắn, đơn giản như là một con kiến bị đè chết vậy".
Thập Tam quận chúa có chút không tin, nói: "Liễu Tín khi còn chưa đột phá Địa Cực Cảnh, chính là cao thủ xếp thứ mười tám trên ( Huyền Bảng )) . Cùng cảnh giới, làm sao có thể kém nhiều so với tên nhà quê ở Vân Vũ quận quốc kia như vậy?"
Tuân Quy Hải ngồi ở một bên vẫn không nói gì, cười nói: "Quận chúa điện hạ có điều không biết, Trương Nhược Trần là tân sinh đệ nhất nhân của Võ Thị Học Cung ở Thiên Ma Lĩnh, nghe nói tinh thần lực đã đạt tới bậc hai mươi chín, trong lịch sử của toàn bộ Côn Luân Giới, cũng là thiên tài tinh thần lực xếp hạng trong mười vị trí đầu."
Nghe thấy lời nói của Tuân Quy Hải, Thập Tam quận chúa hoàn toàn ngơ ngẩn.
Thanh Xích Bạch nói: "Trương Nhược Trần tuy không phải cao thủ kiếm pháp đệ nhất thiên hạ nhưng ở cùng cảnh giới e rằng không có mấy người thắng được hắn".
Thập Tam quận chúa có chút sốt ruột, vẻ mặt như đưa đám, nói: "Vậy làm sao bây giờ? Nếu hắn đạt được đệ nhất Luận Kiếm Đại Hội, ta chẳng phải là muốn gả cho hắn? Ta mới không muốn gả cho hắn."
Tuân Quy Hải cười nói: "Quận chúa điện hạ không cần lo lắng, Thanh huynh chính là đệ tử của Bán Thánh, nghe nói đã tu luyện kiếm ý tới cảnh giới Kiếm Tùy Tâm Đi tới đỉnh phong. Nếu Thanh huynh ra tay, muốn đánh bại Trương Nhược Trần, tuyệt đối không phải việc khó. Thanh Xích Bạch cười cười nói: "Khi ta ở Huyền Cực Cảnh trung cực vị, cảnh giới Kiếm Ý cũng mới đạt tới Kiếm Tùy Tâm Đi cảnh giới cao giai, về tốc độ cũng yếu hơn Trương Nhược Trần một chút, tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn. Nếu ta hiện tại đem cảnh giới áp chế đến Huyền Cực Cảnh trung cực vị cùng hắn đánh một trận, tuy rằng có thể đánh bại hắn, nhưng lại thắng không vẻ vang.
Thanh Xích Bạch bây giờ là tu vi Địa Cực Cảnh trung kỳ, cho dù áp chế cảnh giới đến Huyền Cực Cảnh trung cực vị, có nhiều thứ cũng không cách nào thay đổi.
Ví dụ như cảnh giới kiếm đạo của hắn, lại ví dụ như hắn đã mở ra Khí Hải, lượng chân khí dự trữ trong Khí Hải nhiều hơn vạn lần lượng chân khí dự trữ trong khí hồ của Trương Nhược Trần. Hắn áp chế cảnh giới đến cực vị trong Huyền Cực Cảnh, căn bản không cần lo lắng chân khí tiêu hao.
Mặt khác, thể chất của võ giả Địa Cực cảnh cũng mạnh hơn võ giả Huyền Cực cảnh rất nhiều.
Cho nên cho dù Thanh Xích Bạch áp chế tu vi đến cực vị trong Huyền Cực Cảnh, cũng sẽ chiếm ưu thế tương đối lớn.
Tuy Liễu Tín cũng có tu vi Địa Cực Cảnh, nhưng tạo nghệ kiếm pháp của hắn căn bản không thể so sánh với Thanh Xích Bạch.
Thập Tam quận chúa nói: "Thanh Xích Bạch, bổn quận chúa mệnh lệnh ngươi phải đánh bại tên nhà quê kia của Vân Vũ quận quốc, ngươi nếu không giúp ta, ta sẽ gả đến nơi vắng vẻ như
Vân Vũ quận quốc."
Nếu lựa chọn giữa Thanh Xích Bạch và Trương Nhược Trần, đương nhiên Thập Tam quận chúa lựa chọn Thanh Xích Bạch.
Thanh Xích Bạch khẽ cười khổ, có chút bất đắc dĩ, nói: "Nếu Liễu Tín thật sự thất bại, tại hạ nguyện ý ra tay đánh với Trương Nhược Trần một trận"
Thanh Xích Bạch cũng nhìn ra Trương Nhược Trần là một đối thủ mạnh mẽ. Cho dù hắn có rất nhiều ưu thế nhưng muốn thắng Trương Nhược Trần, cũng không phải là chuyện dễ dàng.