Tư Mã Lâm Túc nhìn qua bộ dáng chỉ khoảng hai mươi tuổi, làn da màu đồng cổ, thân hình cao lớn uy mãnh, gương mặt góc cạnh rõ ràng, trên người khoác một kiện áo bào luyện chế từ da Man Thú cấp ba, cho người ta một loại khí chất dương cương bá đạo.

Tư Mã Lâm Túc vừa mới đứng lên, một nam tử mặc áo bào tím kim tuyến từ trong đám người đi ra, hóa thành một cái bóng màu tím, trước một bước bay xuống đến chiến võ đài.

Nam tử mặc áo bào tím kim tuyến nhìn thoáng qua Tư Mã Lâm Túc, hơi chắp tay cười nói: "Tư Mã công tử, người này có thù giết đệ đệ với ta, có thể nhường hắn cho ta không?"

Tư Mã Lâm Túc nói: "Nếu các ngươi có thù oán, vậy để ngươi đấu kiếm với hắn trước. Nếu ngươi có thể chiến thắng hắn, chứng tỏ hắn cũng không có tư cách để ta ra tay.

Tuy rằng Tư Mã Lâm Túc nói rất bình tĩnh, nhưng rất nhiều người đều nghe ra sự cuồng ngạo trong lời nói của hắn.

Tuyệt đại thiên kiêu cấp bậc như Tư Mã Lâm Túc, cho dù là cuồng ngạo, đó cũng là một loại mị lực đặc biệt. Bởi vì hắn có tư cách cuồng ngạo.

Nam tử mặc áo bào tím kim tuyến nhìn chằm chằm Trương Nhược Trần, ánh mắt lộ ra vẻ lạnh lẽo, nói: "Trương Nhược Trần, ngươi giết chết đệ đệ ta, hôm nay, ta muốn báo thù cho đệ đê."

Trương Nhược Trần nhìn người đàn ông đối diện, cảm giác có chút quen thuộc, nói: "Đệ đệ của ngươi là người phương nào?"

"Đệ đệ ta chính là Hoắc Tinh.

Trương Nhược Trần nói: "Hóa ra ngươi là Hoắc Minh, Hoắc Tinh công tử là đệ đệ của ngươi."

"Không sai, ta chính là Hoắc Minh." Hoắc Minh nhìn chằm chằm vào Trương Nhược Trần, trầm giọng nói: "Luận Kiếm Đại Hội không thể giết chóc, nhưng chúng ta lại có thể tự sát. Ngươi có dám dùng tính mạng đấu kiếm với ta không? Nếu là ta thắng, ngươi tự sát, tạ tội với ta đệ. Nếu ngươi thắng, ta tự sát, tạ tội với ngươi."

Thiên Ma Lĩnh ba mươi sáu quận quốc các quốc gia đều phái người tới tham gia thịnh hội lần này, Tứ Phương Quận Vương mang theo nhi tử kiệt xuất nhất Hoắc Minh công tử tới, cũng muốn để hắn cưới Thập Tam Quận Chúa.

Cách làm của Hoắc Minh nhìn như rất lỗ mãng, trên thực tế, hắn cũng có mưu đồ của mình.

Hắn nhìn ra Thập Tam Quận Chúa ghét Trương Nhược Trần, cho nên mới đề xuất lấy tính mạng đấu kiếm với Trương Nhược Trần.

Thứ nhất, nếu hắn có thể bức tử Trương Nhược Trần, nhất định có thể lấy lòng Thập Tam Quận Chúa, khiến cho hảo cảm của Thập Tam Quận Chúa đối với hắn tăng lên rất nhiều.

Thứ hai, hắn cũng muốn ở trước mặt mọi người, biểu hiện ra hắn trọng tình trọng nghĩa, vì giúp đệ đệ báo thù, ngay cả tính mạng của mình cũng có thể không cần.

Thứ ba, cũng là điểm quan trọng nhất. Hắn biết rõ tu vi võ đạo của Trương Nhược Trần chỉ là Huyền Cực Cảnh trung cực vị, căn bản không thể nào là đối thủ của hắn.

Chỉ cần có thể đánh bại Trương Nhược Trần, đối với hắn mà nói, tuyệt đối có trăm lợi mà không có một hại.

Hoắc Minh nhìn thoáng qua phương hướng của Thập Tam Quận Chúa, trông thấy Thập Tam Quận Chúa lộ ra biểu lộ hứng thú dạt dào.

"Quả nhiên bị ta đoán trúng, Trương Nhược Trần nhất định là đắc tội với Thập Tam Quận Chúa, cho nên Thập Tam Quận Chúa mới muốn mượn tay người ngoài diệt trừ hắn. Chỉ cần ta có thể bức tử Trương Nhược Trần, Thập Tam Quận Chúa nhất định sẽ nhìn ta với cặp mắt khác xưa." Hoắc Minh trong lòng có chút đắc ý.

Trương Nhược Trần lắc đầu nói: "Vì sao ta phải dùng tính mạng của mình đấu kiếm với ngươi?"

Hoắc Minh trầm giọng nói: "Ngươi giết chết đệ đệ của ta, ta báo thù cho đệ đệ, có thể nói là thiên kinh địa nghĩa. Ngươi không phải tự xưng kiếm pháp thiên hạ đệ nhất sao? Chẳng lẽ còn sợ sao?"

Trương Nhược Trần nói: "Không thể nói lý.

Trong mắt Trương Nhược Trần, dùng tính mạng của mình đấu kiếm với người khác là hành vi tương đối ngu xuẩn.

Giống như là cầm tính mạng của mình đi đánh bạc.

Cho dù là đánh cược mạng sống, tính mạng của hai người cũng phải có giá trị tương đương mới được. Nhưng Trương Nhược Trần cảm thấy, mạng của mình, còn quý giá hơn so với mạng của Hoắc Minh.

Trương Nhược Trần xoay người đi xuống chiến võ đài, với người như Hoắc Minh, căn bản không cần thiết phải tiếp tục trao đổi.

Hơn nữa, vừa rồi giao thủ với Chu Nghệ là bị ép bất đắc dĩ. Hiện tại Trương Nhược Trần dần dần tỉnh táo lại, không muốn gây náo động quá mức, chuẩn bị rời đi.

Hoắc Minh nhìn chằm chằm bóng lưng Trương Nhược Trần, sắc mặt trở nên dữ tợn, tuyệt đối không cho phép Trương Nhược Trần nghênh ngang rời đi như vậy.

"Đã đứng trên chiến võ đài, còn muốn chạy trốn?"

Bàn chân Hoắc Minh giẫm mạnh trên mặt đất, thân thể bay lên cao hơn bảy mét, hai tay nắm chuôi kiếm, một kiếm từ sau lưng bổ xuống Trương Nhược Trần.

Chỉ bằng vào lực lượng của bản thân, Hoắc Minh đã có thể nhảy lên cao hơn bảy mét, có thể nói, thân thể hắn cũng coi là tương đối cường hãn.

Mặc dù không có sử dụng chân khí, uy lực một kiếm này của hắn cũng tuyệt đối có thể phá bia nứt đá.

Trương Nhược Trần nghe thấy tiếng xé gió từ phía sau truyền đến, nhẹ nhàng lắc đầu, dừng bước lại, xoay người nhanh như chớp, bước về phía trước một bước.

Hắn tựa như sau lưng mọc mắt, nắm bắt thời cơ vô cùng chuẩn xác, cơ hồ là lướt qua lưỡi kiếm trong tay Hoắc Minh, xuất hiện ở phía sau Hoắc Minh.

Trong ánh mắt hoảng sợ của Hoắc Minh, Trương Nhược Trần vung kiếm chém về phía hắn, bổ vào bụng hắn.

"Bành!"

Thân thể Hoắc Minh còn chưa rơi xuống đất, đã lần nữa bị đánh bay ra xa hơn mười mét, rơi xuống chiến võ đài.

"Ùm" một tiếng, rơi vào trong hồ nước phía dưới chiến võ đài, bắn lên từng đợt bọt nước.

Mặc dù trong bụng đau đớn muốn nứt, nhưng mà, Hoắc Minh lại phát hiện thân thể của mình cũng không có bị chém thành hai đoạn, thậm chí ngay cả vết thương cũng không có.

Một kiếm vừa rồi của Trương Nhược Trần, so với một kiếm đánh bại Chu Nghệ, càng thêm kinh diễm.

Tất cả mọi người rõ ràng trông thấy hắn chém vào bụng Hoắc Minh, Hoắc Minh cũng bay ra ngoài, rơi xuống chiến võ đài, nhưng mà hết lần này tới lần khác Hoắc Minh cũng không có bị thương.

Lúc Thập Tam Quận Chúa nhìn thấy Trương Nhược Trần chém một kiếm vào bụng Hoắc Minh, cho rằng Hoắc Minh chắc chắn phải chết, đã chuẩn bị phái người bắt Trương Nhược Trần lại, trị tội hẳn.

Khi nàng trông thấy Hoắc Minh từ trong hồ leo lên, cũng hơi hơi sửng sốt.

Sao lại không chết?

Nàng thấy rất rõ ràng, trên người Hoắc Minh không mặc áo giáp, chỉ là một cái áo vải bình thường. Kiếm trong tay Trương Nhược Trần cũng không phải là kiếm gỗ.

Đệ tử Bán Thánh Thanh Xích Bạch hướng mọi người giải thích nghi hoặc trong lòng, nói: "Hắn vừa rồi cũng không phải sử dụng lưỡi kiếm đi chém Hoắc Minh, mà là dùng thân kiếm đem Hoắc Minh đánh bay. Chỉ có điều, hắn ra tay thập phần nhanh chóng, cho nên, rất ít người có thể thấy rõ ràng manh mối một kiếm vừa rồi kia."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play