Trương Nhược Trần nhớ lại lời Vân Vũ Quận Vương dặn dò, rốt cuộc cũng hiểu rõ là chuyện gì xảy ra.
Hoá ra Vân Vũ Quận Vương muốn hắn cưới Thập Tam Quận Chúa, chỉ cần Vân Vũ quận quốc và Thiên Thủy quận quốc kết thành thông gia, như vậy Tứ Phương Quận Chúa tự nhiên không dám tấn công Vân Vũ quận quốc nữa.
Chỉ có điều, Trương Nhược Trần căn bản không thích vị Thập Tam Quận Chúa đó, thậm chí có chút phản cảm, tự nhiên không có khả năng cưới nàng ta.
Trần Thiên Thư nói không sai, dù sao cũng không tranh được, vậy ở lại xem một chút cũng không sao. Thiên tài tuấn kiệt của các quốc gia hội tụ cùng một chỗ, thịnh hội như vậy cũng không thấy nhiều.
Người tới tham gia Luận Kiếm Đại Hội, trừ thiên tài tuấn kiệt đến từ thiên nam địa bắc, còn có một ít quận chúa cùng một ít thiên kim tiểu thư của các gia tộc quý tộc Thiên Thủy quận quốc.
Nếu như các nàng ta coi trọng vị thiên tài tuấn kiệt nào, có thể chủ động lấy lòng vị thiên tài tuấn kiệt đó, biểu đạt tình ý của mình.
Bất kỳ thế lực nào cũng sẽ không tiếc dư lực lôi kéo thiên tài có tiềm lực, thậm chí lấy phương thức thông gia, để kéo gần quan hệ với vị thiên tài kia.
Đây là con đường sinh tồn của đại gia tộc, đại tông môn trường thịnh bất suy!
Đồng thời, thiên tài cũng cần dựa vào những thế lực lớn này cung cấp tài nguyên tu luyện, mới có thể chân chính cường đại lên.
Có thể nói, bọn họ vốn dĩ là quan hệ đôi bên cùng có lợi, quan hệ thông gia chỉ là một loại phương thức thành lập quan hệ đơn giản nhất, trực tiếp nhất mà thôi.
Cách Kim Phượng Uyển không xa, có một toà Phi Thiên Các.
Phi Thiên Các, nhìn như một tòa lầu các khổng lồ lơ lửng giữa không trung, trên thực tế, là một kiện Chân Vũ bảo khí cấp chín.
Mặt ngoài Phi Thiên Các khắc đầy trận pháp minh văn, cho dù lơ lửng ở trên không Kim Phượng Uyển, cũng không có người có thể phát hiện ra sự tồn tại của nó.
Giờ phút này, Thiên Thủy Quận Vương và Vương Hậu, còn có hơn mười vị phi tần dung mạo xinh đẹp, toàn bộ đều đứng ở phía trên toà Phi Thiên Các kia, nhìn về phương hướng của Kim Phượng Uyển.
Ngoài ra, mười đại quyền thần của Thiên Thủy quận quốc cũng ở Phi Thiên Các, trong đó có Ninh Thượng Thư.
Thập đại quyền thần kỳ thật cũng đại biểu cho thập đại thế lực đứng sau vương tộc của Thiên Thủy quận quốc, mỗi một thế lực đều cường đại hơn trung đẳng quận quốc rất nhiều.
Thiên Thủy Quận Vương nhìn qua bộ dáng hơn bốn mươi tuổi, để râu, mang theo vương miện, mặc kim bào, trên người tản mát ra một cỗ khí tức đế vương, nói: "Tả tướng, ngươi cảm thấy lần Luận Kiếm Đại Hội này, ai có thể đoạt giải nhất, cưới Thập Tam Quận Chúa?"
Tả tướng của Thiên Thủy quận quốc, đứng đầu trong thập đại quyền thần, dáng dấp tiên phong đạo cốt, cười nói: "Môn sinh của lão phu, Liễu Tín, năm nay mới hai mươi hai tuổi, đã đạt tới Địa Cực Cảnh hậu kỳ, hơn nữa còn tu luyện cảnh giới kiếm ý tới cảnh giới cao cấp 'Kiếm Tùy Tâm Đi, có lẽ có cơ hội đoạt giải nhất."
Đại tướng quân Công Tôn Lâm cười nói: "Thiên tư của Liễu Tín đúng là rất cao, chỉ tiếc tuổi tác lớn hơn Thập Tam Quận Chúa rất nhiều. Ta lại cảm thấy cơ hội của Thanh Xích Bạch lớn hơn, năm nay hắn mới hai mươi tuổi, đã đột phá đến Địa Cực Cảnh trung kỳ. Hơn nữa, hắn còn là đệ tử thân truyền của Huyết Không Bán Thánh, cảnh giới kiếm ý sâu không lường được."
Hữu tướng ngồi bên cạnh cười nói: "Liễu Tín và Thanh Xích Bạch đều là nhân kiệt ngút trời của Thiên Thủy quận quốc chúng ta. Lão phu cảm thấy, nếu bệ hạ đã phát thiếp mời cho các quốc gia xung quanh, vậy thì nên cho những vị vương tử của trung đẳng quận quốc, hạ đẳng quận quốc một cơ hội."
"Ví dụ như Tuân Quy Hải của Đại Càn quận quốc, mặc dù chỉ có tu vi Huyền Cực Cảnh đại viên mãn, nhưng hắn lại xếp hạng thứ mười bốn trên 'Huyền Bảng', tuyệt đối là một vị thiên tài tiềm lực vô cùng."
Mười đại quyền thần, ai nấy đều đang cực lực đề cử vãn bối có quan hệ với mình, tranh đến mặt đỏ tai hồng.
Thiên Thủy Quận Vương nhìn thấy Ninh Thượng Thư ngồi ở một bên trầm mặc không nói, cười nói: "Ninh Thượng Thư, mọi người đều có vãn bối tham gia Luận Kiếm Đại Hội, Ninh gia cũng là gia tộc đứng đầu Thiên Thủy quận quốc, chẳng lẽ không phải một tên thiên tài tuấn kiệt nào tham gia sao?"
Ninh Thượng Thư cười cười, nói: "Thế hệ trẻ của Ninh gia đúng là có mấy tên tiểu bối thiên tư không tệ, cũng có tên trên 'Huyền Bảng', chỉ tiếc bọn chúng so với Liễu Tín, Thanh Xích Bạch, Tuân Quy Hải thì kém quá xa. Lão phu không để cho bọn chúng tham gia, tránh làm mất mặt xấu hổ." Ninh Thượng Thư nói xong, liền chuyển chủ đề: "Bất quá, lão phu muốn đề cử cho bệ hạ một
vị thiên tài. Hắn không phải đệ tử Bán Thánh, cũng không phải truyền nhân của thế lực lớn, cũng không có tu vi Địa Cực Cảnh. Nhưng hắn lại là một vị kỳ tài hiếm thấy."
Thiên Thủy Quận Vương có chút hứng thú, cười nói: "Ninh Thượng Thư, ngươi đang nói tới ai vậy?" "Hắn tên là Trương Nhược Trần, là vương tử của Vân Vũ quận quốc, một hạ đẳng quận quốc, năm nay mười bảy tuổi, tu vi võ đạo đạt tới Huyền Cực Cảnh trung cực vị...
Ninh Thượng Thư còn chưa nói xong, đại tướng quân Công Tôn Lâm ngồi ở một bên đã cười lớn, nói: "Bình thường quá, bình thường quá, những thiên tài như vậy, ở Thiên Thủy quận quốc chúng ta, cho dù không có một ngàn, cũng phải có tám trăm."
Ninh Thượng Thư cười nói: "Đại tướng quân, ngươi nghe lão phu nói hết đã, rồi hãy nói tiếp cũng không muộn. Trương Nhược Trần mười sáu tuổi mới ngưng tụ Thần Vũ Ấn Ký, đến nay chưa được một năm."
Nghe nói như thế, nụ cười trên mặt chín vị quyền thần còn lại lập tức biến mất.