"Thập Tam quận chúa... không đưa Luận Kiếm Thiếp cho con..." Tả Long Lâm nói.

Ninh Thượng Thư cười nói: "Có lẽ là Thập Tam quận chúa nhất thời quên mất, lát nữa chắc sẽ cho người đưa tới."

Tả Long Lâm nghe vậy cũng thở phào nhẹ nhõm, gật đầu, cảm thấy chắc là như vậy. Trong số những người ở đây, chỉ có Trương Nhược Trần là biết rõ Tả Long Lâm căn bản chưa từng gặp mặt Thập Tam quận chúa.

Hắn ta biết được chuyện Trương Nhược Trần đắc tội với Thập Tam quận chúa và Thập vương tử, chắc chắn là do cung nữ nào đó nói cho hắn ta biết.

Thế nhưng, Trương Nhược Trần cũng không nói ra, bởi vì một khi nói ra, chẳng phải là khiến cho Tả Long Lâm mất mặt sao.

Vân Vũ quận vương nhìn Trương Nhược Trần với vẻ mặt đầy lo lắng, hỏi: "Nhược Trần, Thập Tam quận chúa thấy con thế nào?"

Trương Nhược Trần còn chưa kịp mở miệng, Tả Long Lâm đã cười lạnh nói: "Vân Vũ quận vương, người cũng nên quản giáo Cửu đệ một chút đi, nó giết chết Hoắc Tinh vương tử, gây ra đại họa ngập trời cho Vân Vũ quận quốc cũng đã đành, hôm nay lại còn đắc tội với Thập Tam quận chúa và Thập vương tử. Nghe nói, nó còn đánh Thập vương tử trọng thương."

"Cái gì?"

Vân Vũ quận vương nghe vậy đại kinh thất sắc, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, không ngờ Trương Nhược Trần lại gây ra đại họa lớn như vậy.

Ngay cả Ninh Thượng Thư luôn bình tĩnh như nước cũng phải nhíu mày, ánh mắt sắc bén nhìn Tả Long Lâm, trầm giọng nói: "Có thật không?"

Tả Long Lâm vội vàng khom người nói: "Trước mặt Thượng Thư đại nhân, con nào dám nói bậy. Chuyện này là thật, nghe nói Thập Tam quận chúa đã buông lời, muốn nhốt Cửu vương tử và Vân Vũ quận vương vào thiên lao."

Hỏa Long quận vương ngồi một bên, trên mặt lộ ra nụ cười giễu cợt, bưng tách trà lên nhấp một ngụm, nói: "Vân Vũ quận vương, ngươi dạy con thật là tốt. Ha ha! Tự làm tự chịu." Ninh Thượng Thư đứng bật dậy, sắc mặt âm trầm, lạnh lùng nói: "Vân Vũ quận vương, ngươi mau chóng dẫn Nhược Trần đến chỗ Thập Tam quận chúa nhận lỗi đi. Nếu Thập Tam quận chúa nổi giận, e là lão phu cũng không bảo vệ được hai người đâu."

Vân Vũ quận vương nhìn Trương Nhược Trần, thở dài một tiếng, biết rõ Ninh Thượng Thư đã hoàn toàn từ bỏ bọn họ.

Là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi.

Có lẽ, Vân Vũ quận quốc phải trải qua kiếp nạn này, ai cũng không cứu được.

Vẻ mặt Vân Vũ quận vương đầy bi thương, có chút tuyệt vọng, lúc ông ta vừa mới đứng dậy, chuẩn bị rời đi, thì một tên người hầu từ bên ngoài vội vàng chạy vào, trong tay cầm một tấm thiếp bằng bạc, nói: "Bẩm Thượng Thư đại nhân, đây là Luận Kiếm Thiếp do Thập Tam quận chúa sai người đưa tới."

Tả Long Lâm nghe vậy mừng rỡ, trong lòng vô cùng kích động, chắc chắn là Thập Tam quận chúa đã cho người đưa Luận Kiếm Thiếp tới cho hắn ta.

Vân Vũ quận vương nhìn tấm Luận Kiếm Thiếp trong tay tên người hầu, trong lòng vô cùng phức tạp, nếu như tấm Luận Kiếm Thiếp kia... Haizz...

"Nhược Trần, chúng ta đi thôi!"

Vân Vũ quận vương dẫn Trương Nhược Trần đi ra khỏi đại sảnh.

Vừa mới ra khỏi cửa, liền nghe thấy tiếng cười sang sảng của Ninh Thượng Thư: "Vân Vũ

quận vương, mau quay lại đây. Tấm Luận Kiếm Thiếp này là do Thập Tam quận chúa đưa cho Nhược Trần, nàng ấy hy vọng Nhược Trần nhất định phải tham gia Luận Kiếm Đại Hội vào ngày kia."

Vân Vũ quận vương và Trương Nhược Trần đều sững sờ, vô cùng kinh ngạc.

Quay trở lại đại sảnh, Ninh Thượng Thư mỉm cười đưa Luận Kiếm Thiếp cho Trương Nhược Trần, vỗ vai hắn, cười nói: "Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, khó trách lại được Thập Tam quận chúa ưu ái như vậy. Trong số các vị vương tử của quận quốc hạ đẳng, con là người đầu tiên nhận được Luận Kiếm Thiếp, xem ra Thập Tam quận chúa rất coi trọng con."

"Không thể nào, không thể nào...

Tả Long Lâm nhìn chằm chằm vào Luận Kiếm Thiếp trong tay Trương Nhược Trần, nói: "Rõ ràng hắn ta đã đắc tội với Thập Tam quận chúa, tại sao có thể nhận được Luận Kiếm Thiếp?

Chắc chắn là Thập Tam quận chúa viết nhầm tên rồi, tấm Luận Kiếm Thiếp này là của ta mới đúng."

Vừa nói, Tả Long Lâm bước nhanh về phía trước hai bước, muốn đoạt lấy Luận Kiếm Thiếp.

Ninh Thượng Thư lạnh lùng trừng mắt nhìn Tả Long Lâm, trầm giọng quát một tiếng: "Bạo gan, Luận Kiếm Thiếp cũng là thứ ngươi có thể cướp đoạt? Còn có để lão phu vào mắt hay không?" Chỉ bị Ninh Thượng Thư trừng mắt một cái, sắc mặt Tả Long Lâm liền trở nên tái nhợt, liên tục lui về phía sau ba bước, phù một tiếng, một ngụm máu tươi từ trong miệng phun ra.

Chỉ một ánh mắt đã khiến một vị cao thủ Huyền Cực Cảnh đại viên mãn bị trọng thương. Nếu không phải Ninh Thượng Thư nể mặt Hỏa Long Quận Vương, một ánh mắt vừa rồi đã có thể giết chết Tả Long Lâm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play