Thiên Thủy Vương thành vô cùng hùng vĩ, tường thành cao hơn cả núi, nhìn ra xa chỉ thấy những kiến trúc cổ kính san sát nhau.
Vương thành của Vân Vũ Quận quốc so với Thiên Thủy Vương thành chỉ như một thị trấn nhỏ.
Sau khi vào thành, Vân Vũ Quận Vương dẫn Trương Nhược Trần đến một tòa trang viên. Tòa trang viên này là tài sản của Vân Vũ Quận quốc ở Thiên Thủy Vương thành, có hơn mười người hầu canh giữ.
Sau khi cất kỹ số bảo vật mang theo, Vân Vũ Quận Vương dẫn Trương Nhược Trần đến bái phỏng một vị quan lớn của Thiên Thủy Quận quốc, muốn nhờ ông ta dẫn đường.
Vị quan lớn này là một vị Thượng thư của Thiên Thủy Quận quốc, quyền cao chức trọng, thế lực rất lớn.
Vân Vũ Quận quốc hàng năm đều dâng rất nhiều bạc và Linh tinh cho ông ta, nhờ đó mới có thể tồn tại ở Thiên Thủy Quận quốc.
Trương Nhược Trần khó hiểu hỏi: "Tại sao chúng ta không mang hết bảo vật đi tặng cho Thiên Thủy Quận Vương, trực tiếp yêu cầu ông ta xuất binh giúp chúng ta?"
Vân Vũ Quận Vương nói: "Quốc lực của Thiên Thủy Quận quốc mạnh hơn Vân Vũ Quận quốc
gấp trăm lần, trong mắt Thiên Thủy Quận Vương, Vân Vũ Quận quốc chỉ là một hạt bụi, căn bản không được coi trọng. Nếu không có người dẫn đường, chúng ta căn bản không thể gặp được Thiên Thủy Quận Vương. Con có biết Ninh Thượng thư là ai không?"
Trương Nhược Trần lắc đầu.
Vân Vũ Quận Vương nói: "Ninh Thượng thư là một trong mười vị đại thần của Thiên Thủy Quận quốc, đồng thời cũng là gia chủ của Ninh gia, một trong ngũ đại gia tộc. Chỉ riêng thực lực của Ninh gia đã mạnh hơn Tứ Phương Quận quốc gấp mấy lần."
Một gia tộc còn cường đại hơn một quận quốc trung đẳng mấy lần, thực lực Ninh gia quả thực cường đại đến đáng sợ.
"Nếu như Ninh gia muốn diệt Vân Vũ quận quốc chúng ta, căn bản không cần tự mình động thủ, chỉ cần nói một câu là được. Những quận quốc hạ đẳng xung quanh Vân Vũ quận quốc nhất định sẽ liên thủ đối phó Vân Vũ quận quốc, chia cắt cương thổ Vân Vũ quận quốc." Sắc mặt Trương Nhược Trần có chút nghiêm trọng, nói: "Đây chính là nguyên nhân quận Vân Vũ hàng năm đều phải đưa cho Ninh thượng thư một lượng lớn linh tinh và bảo vật?" Vân Vũ Quận Vương cười nói: "Không chỉ là Vân Vũ quận quốc chúng ta, ba mươi sáu quận quốc của Thiên Ma lĩnh ở Thiên Thủy quận quốc đều có chỗ dựa. Ví dụ như: chỗ dựa của Tứ Phương quận quốc chính là Hữu thừa tướng của Thiên Thủy quận quốc. Nếu không có Hữu thừa tướng ngầm đồng ý, Tứ Phương quận quốc sẽ không dám tùy tiện công kích Vân Vũ quận quốc."
Duy trì sự ổn định của một quận quốc là một chuyện rất không dễ dàng, nhất định phải có chỗ dựa vững chắc mới có thể ổn định và hoà bình lâu dài.
Không lâu sau, Vân Vũ quận vương và Trương Nhược Trần đi tới bên ngoài một tòa phủ đệ khổng lồ.
Một lão quản gia mặc áo bào màu xanh từ trong cửa lớn đi ra, trên mặt mang theo nụ cười, nói: "Vân Vũ Quận Vương, đã lâu không gặp."
Vân Vũ quận vương không bày ra dáng vẻ quận vương, hơi chắp tay, cười nói: "Ninh quản sự, biệt lai vô dạng."
Trong lúc nói chuyện, Vân Vũ quận vương đưa một hộp vàng tinh xảo vào trong tay lão quản gia.
Vị lão quản gia kia tiếp nhận hộp vàng, mở hộp ra nhìn thoáng qua, sau đó đóng hộp lại, nụ cười trên mặt trở nên càng thêm thân thiết.
Vân Vũ quận vương thấp giọng hỏi: "Thượng thư đại nhân có ở trong phủ không?" "Thượng thư đại nhân đang tiếp đãi Quận vương Hỏa Long quận quốc, Vân Vũ Quận Vương, ngươi tới trắc đường chờ một lát, Thượng thư đại nhân hẳn là rất nhanh sẽ gặp ngươi." Lão quản gia nói.
Nghe lão quản gia nói, ánh mắt Vân Vũ quận vương co rụt lại, thầm thở dài một tiếng: "Thập Tam Quận chúa tuyển phò mã, xem ra là kinh động đến tất cả các quận quốc, tất cả mọi người muốn kết thông gia với Thiên Thủy quận quốc, cạnh tranh nhất định khá kịch liệt. Phải làm sao mới ổn đây?"