Tên Hắc y nhân không ngờ, thiếu niên kia không chỉ không trốn, ngược lại còn chủ động công kích hắn.

"Tới tốt lắm."

Tên Hắc y nhân hai tay nắm phác đao màu tím, bị chân khí kích phát, minh văn bị kích hoạt, trên lưỡi đao xuất hiện từng sợi điện quang màu tím.

"Oanh!"

Một đao chém nát kiếm khí.

Tên Hắc y nhân bước liền ba bước, để lại ba dấu chân thật sâu trên mặt đất. Khi bước ra một bước cuối cùng, thân thể bay lên, một đao chém xuống Trương Nhược Trần.

Trong đao ẩn chứa lôi điện lực, lấy thân thể hắn làm trung tâm, trong không khí bốn phía xuất hiện từng sợi điện quang tự do, toàn bộ đều hội tụ đến lưỡi đao.

Trương Nhược Trần căn bản không thể lui về phía sau, bởi vì phía sau chính là vách núi.

"Thiên Tâm Mãn Nguyệt!"

Thiểm Hồn kiếm vẽ ra một vòng tròn trong không khí, kiếm quang sáng ngời khiến cho vòng kiếm như một vầng trăng sáng lơ lửng trên đỉnh đầu Trương Nhược Trần.

Kiếm chiêu đánh ra, va chạm kịch liệt với phác đao màu tím, tiếng vang kịch liệt truyền ra, quanh quẩn thật lâu ở giữa núi cao.

"Rầm rầm!"

Tảng đá dưới chân Trương Nhược Trần vỡ vụn, từng khối đá vụn lăn xuống vách núi, rơi vào

vực sâu hiểm trở.

"Vút!"

Tên Hắc y nhân cấp tốc biến chiêu, thân thể ở giữa không trung xoay tròn ba trăm sáu mươi độ, liên tiếp bổ ra ba đạo.

Mỗi một đao đều ẩn chứa lôi điện lực, mãnh liệt vô cùng, coi như là một mảnh vách đá, đoán chừng cũng đã bị đánh nát.

Trương Nhược Trần chỉ có thể bị động phòng ngự, thi triển ra Ngự Phong Phi Long Ảnh, nhanh chóng lướt đi trên sơn đạo chật hẹp, cố hết sức tránh va chạm chính diện với tên Hắc y nhân.

"Cường giả Địa Cực Cảnh quả nhiên lợi hại, với thực lực hiện tại của ta, có thể chống lại võ giả Địa Cực Cảnh sơ kỳ, nhưng muốn đánh bại võ giả Địa Cực Cảnh sơ kỳ quá khó khăn!" Trương Nhược Trần thầm nghĩ trong lòng.

May mắn là tốc độ của Trương Nhược Trần và tên Hắc y nhân sàn sàn nhau, nếu đổi thành Tư Không Thuật giao thủ với tên Hắc y nhân, phỏng chừng trong vòng mười chiêu sẽ bị thua.

"Thật là kỳ lạ, tiểu tử này giao thủ với ta hơn năm mươi chiêu mà không bại, chẳng lẽ hắn thật sự là võ giả Huyền Bảng?" Tên Hắc y nhân càng đánh càng kinh hãi, cuối cùng cũng ý thức được thiếu niên trước mắt này không dễ chọc.

Không phải võ giả Địa Cực Cảnh, chiến lực cũng không yếu hơn võ giả Địa Cực Cảnh bao nhiêu.

Chỉ có võ giả Huyền Bảng, mới có bản lĩnh như vậy.

Toàn bộ Vân Vũ quận quốc vẻn vẹn chỉ có mười tám vị võ giả Huyền Bảng, người trẻ nhất cũng đã ba mươi lăm tuổi.

Hơn mười tuổi đã trở thành võ giả Huyền Bảng, thiên tư cao bao nhiêu mới có thể làm được?

"Ma Đ-ao Tam Điệp."

Tên Hắc y nhân thi triển một chiêu đao pháp Linh cấp hạ phẩm, khí thế toàn thân tăng lên, một đao chém ra, hóa thành ba đạo đao ảnh. Hơn nữa, phác đao màu tím trong tay hắn cũng chém tới, chém về phía cổ Trương Nhược Trần.

Võ giả Địa Cực cảnh thi triển ra võ kỹ Linh cấp, uy lực cực mạnh, căn bản không thể so sánh với võ kỹ Linh cấp mà võ giả Huyền Cực cảnh thi triển ra.

Đạo khí còn chưa bổ tới người Trương Nhược Trần, áo bào trên người Trương Nhược Trần đã

bị lực lượng vô hình xé rách ra từng lỗ hổng.

"Thiên Tâm Phong Vũ!"

Trương Nhược Trần đột nhiên bay lên, bộc phát kiếm ý cảnh giới đỉnh phong của Kiếm Tùy Tâm đi, kiếm như kinh hồng, lướt trên lưỡi phác đao màu tím, đâm về phía tim tên Hắc y nhân.

Sắc mặt tên Hắc y nhân đại biến, kinh hô: "Kiếm Tùy Tâm đi cao giai cảnh giới? Không, là Kiếm Tùy Tâm đi đỉnh phong cảnh giới... Làm sao có thể.."

Bình thường mà nói, cho dù là thần thoại võ đạo Thiên Cực Cảnh, cũng rất ít người có thể tu luyện tới cảnh giới đỉnh phong của Kiếm Tùy Tâm đi.

Một thiếu niên Huyền Cực Cảnh, tu luyện kiếm pháp tới cảnh giới như thế, quả thực có thể

dùng yêu nghiệt để hình dung.

Lúc trước Trương Nhược Trần thi triển kiếm pháp vẫn luôn giữ cảnh giới Kiếm Tùy Tâm đi trung giai, cũng không thi triển ra lực lượng chân chính.

Không đến vạn bất đắc dĩ, không muốn bại lộ lá bài tẩy của mình.

Nếu đã bại lộ, như vậy tên Hắc y nhân nhất định phải chết.

Tên Hắc y nhân quyết đoán bỏ qua phác đao màu tím, muốn tránh thoát một kiếm tất sát của Trương Nhược Trần.

Nhưng hắn vẫn còn xem thường uy lực kiếm chiêu Kiếm Tùy Tâm đi cảnh giới đỉnh phong, vừa mới lui về phía sau nửa bước, Thiểm Hồn kiếm đã đâm vào tim hắn.

"Xoet!"

Mũi kiếm Thiểm Hồn kiếm, từ sau lưng tên Hắc y nhân đâm ra, nhỏ xuống từng giọt máu tươi.

Tên Hắc y nhân nhìn kiếm đâm thủng tim mình, cảm giác được kiếm lạnh lẽo, cắn chặt hàm răng, hét lớn một tiếng: "Vậy thì đồng quy vu tận đi!"

Điều động lực lượng cuối cùng trong cơ thể, tên Hắc y nhân lao về phía Trương Nhược Trần, đẩy Trương Nhược Trần xuống vách núi.

Sắc mặt Trương Nhược Trần cũng hơi đổi, không ngờ sinh mệnh lực của võ giả Địa Cực Cảnh

lại mạnh như vậy, đã bị đâm xuyên tim, lại còn có lực lượng phản công.

"Cửu đệ." Trương Thiếu Sơ biến sắc, lập tức lao về phía vách núi.

Đúng lúc này, Trương Nhược Trần hóa thành một đạo hư ảnh, cầm theo chiến kiếm đẫm máu, từ dưới vực sâu bay lên, vững vàng rơi xuống mặt đất.

Trương Nhược Trần thở dài một hơi, nói: "Quá nguy hiểm, may mà ta tu luyện Ngự Phong Phi Long Ảnh, bằng không thật sự sẽ đồng quy vu tận với hắn. Sau này nhất định không thể khinh thường như vậy!"

Trương Thiếu Sơ nghĩ đến loại võ kỹ tốc độ kinh diễm mà Trương Nhược Trần thi triển trên khiêu chiến đài, trong lòng thầm nghĩ: "Đó hẳn là Ngự Phong Phi Long Ảnh, có cơ hội phải cầu xin Cửu đệ dạy ta mới được. Nếu ta học được loại võ kỹ tốc độ đó, cho dù là võ giả Địa Cực Cảnh muốn giết ta cũng không phải chuyện dễ dàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play