Tu vi của Tiểu Hắc, toàn bộ đều bị phong ấn trong Càn Khôn Thần Mộc Đồ. Tu vi của Trương Nhược Trần càng mạnh, phong ấn có thể giải khai càng nhiều, thực lực của nó tự nhiên cũng sẽ càng mạnh.

Có thể nói, Trương Nhược Trần và Tiểu Hắc hiện tại hoàn toàn giống như châu chấu trên một sợi dây thừng, nếu Trương Nhược Trần chết, Tiểu Hắc cũng sẽ bị phong ấn vào trong Càn Khôn Thần Mộc Đồ một lần nữa.

"Ngươi còn biết luyện đan?" Trương Nhược Trần lộ ra vài phần vui vẻ.

Tiểu Hắc nói: "Bổn hoàng học rộng hiểu nhiều, thánh thủ vô cực, đừng nói là ngự thú luyện đan, cho dù là luyện khí, bày trận, hô phong hoán vũ, điểm thạch thành kim, đó cũng là chuyện dễ như trở bàn tay."

Trương Nhược Trần đứng trong rừng, sắc mặt trở nên nghiêm trọng, làm một động tác im lặng, nói: "Suỵt!"

"Suỵt? Suyt cái gì? Bổn hoàng còn có rất nhiều bản lĩnh khác, ví dụ như triệu hoán âm binh, câu thông nhật nguyệt, băng phong vạn dặm..." Bỗng nhiên, lỗ tai mèo của Tiểu Hắc giật giật, tựa hồ cũng nghe được tiếng vang gì đó, lập tức ngậm miệng.

Trong miệng nó thổi ra một ngụm khí lạnh, đống lửa trước mặt lập tức tắt ngúm, những cành cây còn chưa cháy hết kia phát ra tiếng "xèo xèo", phủ kín một tầng sương lạnh màu trắng.

Đống lửa tắt, xung quanh trở nên đen kịt.

Song Đầu Huyết Sư nằm rạp trên mặt đất kia tựa hồ cũng cảm nhận được cái gì đó, hai cái đầu ngẩng lên, trong miệng phun ra một ngụm trọc khí mang theo mùi máu tươi. Trương Nhược Trần nhắm hai mắt lại, vận chuyển chân khí đến hai tai, một lúc lâu sau mới nói: "Chúng ta bị bao vây rồi, đại khái là hai ngàn tên võ giả nhân loại." "Trương Nhược Trần, rốt cuộc ngươi đã chọc giận cường địch gì vậy?" Tiểu Hắc hỏi.

Trương Nhược Trần trầm tư một lát rồi nói: "Ta đã hiểu! Chín quận Lĩnh Tây đều có quân đội đóng quân ở Thiên Ma Lĩnh, trong đó quân đội đóng quân ở bốn quận quốc là nhiều nhất. Hoắc Tinh Vương Tử hận ta thấu xương, thấy ta rời khỏi Tây Viện, nhất định sẽ đi quân doanh điều động quân đội tới giết ta."

"Hắn làm sao biết hành tung của chúng ta?" Tiểu Hắc hỏi.

"Trong quân doanh, có một loại Man Thú tên là "Tam Đầu Khuyển", chỉ cần dựa theo khí tức ta lưu lại là có thể tìm được ta." Trương Nhược Trần cầm Thiểm Hồn Kiếm, ánh mắt trở nên vô cùng sắc bén, nói: "Chuẩn bị nghênh chiến."

"Không chạy trốn sao?"

"Trốn không thoát."

"Trương Nhược Trần, cho ta một trăm viên Linh Tinh, bổn hoàng có thể bố trí một tòa Liệt Diễm Chu Tước Trận, có lẽ có thể tạo thành uy hiếp nhất định với bọn chúng." Tiểu Hắc nói.

Trương Nhược Trần không chút do dự, lấy ra một trăm viên Linh Tinh, ném cho nó.

Tiểu Hắc nhận lấy Linh Tinh, chôn từng viên Linh Tinh xuống đất, dùng móng vuốt mèo khắc trận pháp minh văn lên trên mặt đất.

Không lâu lắm, một tòa Liệt Diễm Chu Tước Trận bao phủ phạm vi năm mươi mét đã được bố trí xong, chỉ cần dùng chân khí thúc dục minh văn là có thể kích hoạt trận pháp. "Chỉ có thể bố trí một tòa trận pháp cấp thấp, hy vọng có thể ngăn cản đám quân đội tinh nhuệ này" Tiểu Hắc trở lại bên cạnh Trương Nhược Trần, có vẻ mệt mỏi rã rời.

Lúc này, bốn phương tám hướng đều truyền đến tiếng vó sắt nặng nề, từng ngọn đuốc đồng chiếu sáng bầu trời đêm, ở trong rừng, hình thành một biển lửa, vây quanh Trương Nhược Trần và Tiểu Hắc ở chính giữa.

Trương Nhược Trần đảo mắt nhìn qua, quả nhiên là quân đội của tứ đại quận quốc, mặc áo giáp dày, cưỡi Man Thú tọa kỵ, tu vi cơ hồ tất cả đều là Hoàng Cực Cảnh tiểu cực vị, trong đó có một bộ phận thậm chí còn đạt tới Hoàng Cực Cảnh trung cực vị.

"Xoat xoat!" Khoảng năm trăm tên quân sĩ nửa quỳ trên mặt đất, kéo căng dây cung, trên dây cung đều là Kinh Lôi Tiễn, tất cả đều nhắm vào Trương Nhược Trần ở giữa.

Huấn luyện có bài bản, chỉnh tề như một, tuyệt đối là quân đội tinh nhuệ.

"Lộc cộc!"

Hoắc Tinh Vương Tử cưỡi một con Man Thú nhị giai hạ đẳng, từ trong quân đội đi ra, dùng ánh mắt cao ngạo nhìn chằm chằm Trương Nhược Trần đang đứng cách đó không xa, cười nói: "Trương Nhược Trần, bổn vương tử còn tưởng rằng ngươi đã sớm chạy trối chết rồi chứ?"

Trương Nhược Trần lạnh lùng nhìn quân sĩ bốn phía, thản nhiên nói: "Ta muốn xác định xem có phải là ngươi hay không, cho nên mới ở đây chờ ngươi."

"Ngươi cố ý ở đây chờ ta? Ta thấy ngươi là đang chờ chết thì có!" Trên mặt Hoắc Tinh Vương Tử mang theo nụ cười chế giễu.

"Ngươi cho rằng chỉ bằng bọn chúng là có thể giết chết ta sao?" Trương Nhược Trần cười nói.

Hoắc Tinh Vương Tử cười khẩy một tiếng, nói: "Ngươi cho rằng ngươi là cường giả Thiên Cực Cảnh, có thể lấy sức một mình chống lại cả một đội quân sao? Nói cho ngươi biết, bổn vương tử mang đến chính là hai ngàn Hổ Liệt Quân tinh nhuệ, đừng nói là ngươi, cho dù là cường giả Địa Cực Cảnh bị vây công, vậy cũng chỉ có một con đường chết."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play