Một canh giờ sau, Trương Nhược Trần và Đoan Mộc Tinh Linh đi tới một dãy núi hoang vu cách Tây viện bốn trăm dặm, không còn nhìn thấy dấu vết con người sinh sống nữa, bốn phía đều là cây đại thụ che trời, che khuất bầu trời, giống như tiến vào rừng rậm hồng hoang.
Xa xa truyền đến tiếng man thú gầm rú, trong khe đá chui ra một con Kim Tuyến Cự Mãng to như thùng nước, hướng về dòng suối nhỏ lặng lẽ bò qua. Bên cạnh dòng suối có một con Thanh Hỏa Lộc đang uống nước, phát giác được nguy hiểm, đang muốn chạy trốn, đột nhiên, Kim Tuyến Cự Mãng mở ra cái miệng to như chậu máu, một ngụm nuốt gọn Thanh Hóa Lộc vào bụng.
Trương Nhược Trần và Đoan Mộc Tinh Linh đi xuyên qua rừng hoang, bên tai truyền đến tiếng gió thổi vù vù, gió lạnh kịch liệt từ xa thổi tới khiến người ta rất khó mở mắt.
Xa xa, tọa lạc hai tòa núi cao hùng vĩ tráng lệ, hai tòa núi cao cơ hồ sát vào nhau, giữa hai ngọn núi có một hạp cốc thẳng tắp. Toàn bộ gió lốc trong thiên địa đều từ trong hạp cốc thổi ra.
Trương Nhược Trần ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào một khe núi sâu thẳm, hỏi: "Đó là lối vào Ma Phong cốc?"
Đoan Mộc Tinh Linh nói: "Không sai. Ma Phong cốc một năm bốn mùa đều có gió lốc thổi qua, không ngừng nghỉ, thậm chí ngẫu nhiên còn có thể thổi ra một ít linh tinh thuộc tính phong."
Trương Nhược Trần và Đoan Mộc Tinh Linh đi bộ về phía Ma Phong cốc, ở giữa sườn núi gặp Hoàng Yên Trần và Tiểu Hắc.
"Ngươi thắng?" Trương Nhược Trần hỏi.
Hai tay Hoàng Yên Trần ôm ở trước ngực, ngẩng cái cằm trắng như tuyết, lộ ra phần cổ thon dài, cao ngạo giống như thiên nga trắng.
Tiểu Hắc thở dài: "Bổn hoàng chỉ là cảnh giới quá thấp, bằng không làm sao lại thua một nữ tử nhân loại?"
"Ngươi không phục?" Hoàng Yên Trần trừng mắt nhìn Tiểu Hắc.
"Đương nhiên không phục." Tiểu Hắc nói.
Con mắt Hoàng Yên Trần co rụt lại, trên mặt lộ ra hàn quang, tay nắm chuôi kiếm, phất tay bổ ra vỏ kiếm, nện lên người Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc bay ra ngoài, rơi vào bên trong Ma Phong cốc.
"Nhân loại... Tiểu nha đầu... Bổn hoàng cùng ngươi... thế bất lưỡng lập...
Một luồng gió xoáy cuốn Tiểu Hắc vào sơn cốc, trong nháy mắt liền biến mất vô tung, ngay cả tiếng gào thét cũng bị gió cắn nuốt.
"Đi thôi! Chúng ta cũng đi vào!"
Hoàng Yên Trần sử dụng bộ pháp Ngự Phong Phi Long Ảnh, vượt qua chín bước, giống như cưỡi gió mà đi, "Vù" một tiếng, vọt vào thung lũng.
"Nàng đã tu luyện Ngự Phong Phi Long Ảnh tới nhập môn rồi!" Trương Nhược Trần nói.
"Chân khí của Trần tỷ vốn mang theo thuộc tính phong, thể chất vô cùng phù hợp với Ngự Phong Phi Long Ảnh, hơn nữa thiên phú của nàng vốn rất cao, có thể tu luyện tới nhập môn nhanh như vậy cũng là chuyện rất bình thường. Nhưng mà, chúng ta cũng phải cố gắng, không thể để tỷ ấy vượt qua quá nhiều."
Đoan Mộc Tinh Linh và Trương Nhược Trần cũng xông vào Ma Phong cốc.
"Hô hô!" Bên trong Ma Phong cốc, vô cùng rét lạnh, gió nhanh như đao, cạo đến làn da người đau nhức, đừng nói là tu luyện, coi như là muốn đứng vững bước chân cũng rất khó.
Tu vi của Hoàng Yên Trần và Đoan Mộc Tinh Linh tinh thâm, như cá gặp nước, rất nhanh đã tu luyện trong sơn cốc.
Ngày đầu tiên, Trương Nhược Trần chỉ thích ứng với hoàn cảnh Ma Phong cốc, có thể đứng vững trong gió, không đến mức bị gió thổi bay.
Bắt đầu từ ngày thứ hai, Trương Nhược Trần cũng tiến vào trạng thái, đạp lên chín loại bộ pháp đi nhanh trong gió.
Đến ngày thứ ba, Trương Nhược Trần tu luyện Ngự Phong Phi Long Ảnh tới nhập môn. Đoan Mộc Tinh Linh hơi chậm hơn Trương Nhược Trần một chút, nhưng cũng là ngày tu luyện tới nhập môn.
Sau khi Đoan Mộc Tinh Linh và Hoàng Yên Trần ăn vào Huyết Đan khôi phục thể lực, liền lại tiến vào Ma Phong cốc tu luyện.
Trương Nhược Trần và Tiểu Hắc ở bên ngoài, không tiến vào Ma Phong cốc.
Trương Nhược Trần dùng một sợi xích sắt xuyên qua Thời Không Tinh Thạch, đeo lên cổ Tiểu Hắc, nói: "Ta muốn tiến vào Thời Không Tinh Thạch tu luyện, giúp ta hộ pháp." Trương Nhược Trần tiến vào không gian bên trong Thời Không Tinh Thạch, lấy một lọ Tam Thanh Chân Khí Đan mới ra, tiếp tục luyện hóa đan dược, tăng cao tu vi.
Tu luyện trong Thời Không Tinh Thạch sáu ngày, Trương Nhược Trần luyện hóa bốn mươi viên
Tam Thanh Chân Khí Đan, chân khí trong khí hồ đạt tới ba thành dung lượng của khí hồ.
"Trên người ta còn có bốn trăm tám mươi viên Tam Thanh Chân Khí Đan, nếu như lại luyện hóa một trăm ba mươi viên, hẳn là có thể tu luyện chân khí trong khí hồ tới cảnh giới viên mãn." Trương Nhược Trần lại ăn một viên Tam Thanh Chân Khí Đan, thúc giục chân khí, tiếp tục luyện hóa.
Lại tốn thêm gần một tháng, Trương Nhược Trần luyện hóa được một trăm bốn mươi viên Tam Thanh Chân Khí Đan, rốt cuộc cũng tu luyện viên mãn chân khí trong khí hồ, đạt tới Huyền Cực Cảnh tiểu cực vị đỉnh phong.
Trương Nhược Trần không định hiện tại liền dùng tám giọt Bán Thánh Chân Dịch trùng kích trung cực vị Huyền Cực Cảnh, quyết định trước tiên để chân khí lắng đọng một thời gian. Mà đoạn thời gian này, hắn dùng để tu luyện Ngự Phong Phi Long Ảnh và Thiên Tâm kiếm pháp.