Trương Nhược Trần lấy ra một viên Thánh Niết Đan trị thương cho vào miệng Trương Thiếu Sơ, cõng hắn, đi về phía Long Vũ điện.
Đoan Mộc Tinh Linh chắp hai tay sau lưng, đi theo phía sau Trương Nhược Trần, nhìn Trương Thiếu Sơ với ánh mắt khinh thường, nhíu mày nói: "Trương Nhược Trần, hắn thật sự là Tứ ca của ngươi sao? Sao ta thấy hắn không giống vương tử chút nào."
Trương Nhược Trần từng gặp qua Bát vương tử, Lục vương tử, Ngũ vương tử, Tam vương tử, nhưng hắn không hề cảm nhận được tình nghĩa huynh đệ từ bọn họ.
Trương Thiếu Sơ tuy không tuấn tú bằng những vị vương tử kia, nhưng lại dám đứng ra giúp đỡ hắn vào lúc nguy hiểm nhất, chỉ bằng điểm này, hắn xứng đáng để Trương Nhược Trần gọi một tiếng Tứ ca.
Đoan Mộc Tinh Linh lại nói: "Trương Nhược Trần, ngươi không định cõng tên mập này về Long Vũ điện chứ?"
Trương Nhược Trần nói: "Hắn bị thương nặng, chẳng lẽ ta không thể đưa hắn về trị thương?"
Đoan Mộc Tinh Linh lập tức chắn trước mặt Trương Nhược Trần, hai tay chống nạnh, nói: "Không được, Long Vũ điện không cho phép nam nhân đi vào."
Trương Nhược Trần nói: "Ai quy định?"
"Là quy củ của Tây Viện!" Đoan Mộc Tinh Linh hất mặt, vẻ mặt kiêu ngạo.
Trương Nhược Trần không để ý tới nàng, đi qua nàng, bước vào cửa lớn Long Vũ điện: "Ta có thể vào, Tứ ca đương nhiên cũng có thể vào."
Đoan Mộc Tinh Linh đuổi theo, nói: "Bọn ta không làm khó dễ ngươi, là bởi vì thiên phú của ngươi đã được bọn ta công nhận, bằng không, tối qua ngươi có thể bình an vô sự rời khỏi Long Vũ điện sao?"
Trương Nhược Trần làm như không nghe thấy, đi thẳng tới Hoàng tự đệ nhất hào.
Đột nhiên, Trương Nhược Trần dừng bước, khẽ kêu lên: "Lạ thật! Rõ ràng là Hoàng tự đệ nhất hào, sao lại biến thành Địa tự đệ nhất hào?"
Bảng hiệu trên cửa điện quả nhiên là "Địa tự đệ nhất hào".
Trương Nhược Trần có trí nhớ rất tốt, hắn chắc chắn mình không nhớ nhầm đường. Vậy chỉ có một khả năng, bảng hiệu bị người ta đổi.
Ai rảnh rỗi đến mức đi đổi bảng hiệu của Hoàng tự đệ nhất hào và Địa tự đệ nhất hào?
Trương Nhược Trần lấy chìa khóa đồng xanh ra, cắm vào ổ khóa, lại phát hiện không mở được. Rõ ràng ổ khóa cũng bị đổi.
Đoan Mộc Tinh Linh lộ vẻ mặt mất tự nhiên, chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói: "Trương Nhược Trần, ngươi đi nhầm rồi, Hoàng tự đệ nhất hào ở đối diện, nơi này là Địa tự đệ nhất hào, là nơi ở của Trần tỷ."
"Không thể nào, tối qua ta tới đây, tuyệt đối không sai." Trương Nhược Trần kiên quyết nói.
Đoan Mộc Tinh Linh nói: "Biết đâu tối qua trời tối quá, ngươi nhớ nhầm đường thì sao!" "Không có khả năng đó."
Trương Nhược Trần rút chìa khóa đồng xanh, xoay người, nhìn chằm chằm Đoan Mộc Tinh Linh, nói: "Nếu nơi này là Địa tự đệ nhất hào, vậy chỉ có một khả năng, tối qua, có người đã đổi bảng hiệu và ổ khóa của Hoàng tự đệ nhất hào và Địa tự đệ nhất hào, chính là muốn dẫn ta tới Địa tự đệ nhất hào. Ta nói đúng không?"
Ánh mắt Trương Nhược Trần khóa chặt Đoan Mộc Tinh Linh.
Đoan Mộc Tinh Linh chột dạ, nhìn xuống đất, nói: "Ai lại rảnh rỗi như vậy?"
Trương Nhược Trần nói: "Ở Tây Viện, không ai dám xông vào Long Vũ điện, người ngoài căn bản không vào được. Trong Long Vũ điện chỉ có ba nữ ma đầu là Lạc Thủy Hàn, Hoàng Yên Trần, Đoan Mộc Tinh Linh. Hoàng Yên Trần chắc chắn sẽ không làm vậy, vậy người làm việc này chỉ có thể là ngươi và Lạc Thủy Hàn. Là ai trong hai người? Chúng ta đi hỏi Lạc Thủy Hàn là rõ!"
"Không cần, là ta!"
Cuối cùng Đoan Mộc Tinh Linh cũng thừa nhận, cổ nặn ra nụ cười: "Kỳ thực, ta chỉ muốn đùa với các ngươi một chút, ai ngờ lại khiến mọi chuyện trở nên không thể cứu vãn.
Trương Nhược Trần thở dài: "Ta đã cảm thấy ngươi rất kỳ lạ từ sáng nay, thì ra là vậy. Vì sao ngươi lại làm như vậy? Ngươi có biết tối qua ngươi suýt nữa hại chết ta, suýt nữa hại chết cả Hoàng Yên Trần hay không?"
Mọi chuyện đã rõ ràng!
Đoan Mộc Tinh Linh có chút áy náy, giả bộ đáng thương: "Đã nói rồi, ta chỉ muốn đùa một chút thôi, ai ngờ ngươi lại đi nhìn trộm Trần tỷ tắm? Hơn nữa... ngươi được lợi lớn rồi còn gì. Đúng rồi! Tối qua rốt cuộc ngươi và Trần tỷ đã xảy ra chuyện gì? Lúc ta tới tìm nàng, nàng cứ khóc mãi, ta chưa từng thấy nàng khóc bao giờ."
Trương Nhược Trần áy náy, đúng là tối qua hắn hiểu lầm Hoàng Yên Trần, còn đánh nàng bị thương nặng.
Nói cho cùng, người oan ức nhất là Hoàng Yên Trần.
Trương Nhược Trần nói: "Một võ giả Huyền Bảng, lại là nữ ma đầu nổi danh, mà nàng cũng khóc sao?"
Đoan Mộc Tinh Linh gật đầu lia lịa: "Đúng vậy, khóc rất đau lòng. Có phải sau khi đánh nàng bị thương, ngươi còn làm chuyện gì cầm thú bất như với nàng không?"
"Nàng nói với ngươi như vậy?" Trương Nhược Trần hỏi.
"Đương nhiên là không."
Đoan Mộc Tinh Linh nói: "Ta hỏi, nhưng nàng không nói. Cho nên ta mới hỏi ngươi!"
Tối hôm qua, Trương Nhược Trần rốt cuộc đã xem hết toàn thân trên dưới của Hoàng Yên Trần, hơn nữa còn đánh nàng trọng thương. Trương Nhược Trần suy nghĩ một chút rồi nói: "Là ta có lỗi với nàng."
"Ngươi thật sự làm chuyện không bằng cầm thú với nàng sao?" Đoan Mộc Tinh Linh trừng lớn hai tròng mắt, lộ ra thần sắc giật mình.
"Có lẽ là vậy!" Trương Nhược Trần khẽ gật đầu.
Thật ra Trương Nhược Trần là một thiếu niên khá thuần khiết, cho nên cũng không thật sự hiểu được chuyện không bằng cầm thú như lời Đoan Mộc Tinh Linh nói.
Ở kiếp trước, hắn một mực say mê võ đạo, rất ít tiếp xúc đến chuyện nam nữ. Coi như cùng Trì Dao công chúa mến nhau, đó cũng là tình yêu tương đối thuần khiết, tối đa chỉ là kéo tay lẫn nhau.
Cho nên, chuyện liên quan đến quan hệ nam nữ, hắn thậm chí còn không hiểu nhiều bằng Đoan Mộc Tinh Linh.
Trương Nhược Trần nói: "Ta vẫn nên đi gặp nàng giải thích rõ ràng đi!"
"Không muốn."
Đoan Mộc Tinh Linh lại ngăn Trương Nhược Trần lại, nói: "Trần tỷ nếu biết là bởi vì ta mới hại nàng thành như vậy, chắc chắn nàng ấy sẽ hận chết ta!"
Trương Nhược Trần nhìn Đoan Mộc Tinh Linh nói: "Vậy chẳng phải là để ta phải chịu tiếng xấu thay sao?"