Nhiếp Huyền nghe vậy, quay người nhìn Trương Nhược Trần, cũng không dời chân đang dẫm lên đầu Trương Thiếu Sơ, trên mặt lộ ra nụ cười cổ quái, nói: "Ngươi vừa nói cái gì? Ngươi muốn phế ta? Mọi người nghe rõ, hắn nói hắn muốn phế ta!"

Những học viên xung quanh đều cười rộ lên, cảm thấy hai vị vương tử của Vân Vũ quận quốc đều là kẻ ngu si.

Trương Nhược Trần là tân sinh đệ nhất không sai, nhưng mới chỉ là tu vi Huyền Cực Cảnh trung kỳ.

Một võ giả Huyền Cực Cảnh trung kỳ, lại dám tuyên bố muốn phế một võ giả Huyền Cực Cảnh trung cực vị, không phải ngu si thì là cái gì?

Nhiếp Huyền chắp tay với Phong Tri Lâm, nói: "Phong sư huynh, không bằng để ta thay huynh dạy dỗ vị Cửu vương tử kia một chút, không biết ý huynh thế nào?"

Đối phó với một tên võ giả Huyền Cực Cảnh trung kỳ, Phong Tri Lâm cũng lười phải tự mình động thủ, ngạo nghễ đứng đó, khẽ gật đầu, ánh mắt có chút âm lãnh, nói: "Hắn đã buông lời muốn phế ngươi, ngươi phế hắn trước cũng được."

Nhiếp Huyền lộ ra nụ cười hiểu ý, một cước đá Trương Thiếu Sơ sang một bên, nói: "Mập ú, cút sang một bên, bổn thiếu gia lát nữa sẽ tới thu thập ngươi."

Nhiếp Huyền rung hai vai, xương cốt toàn thân cũng theo đó mà vang lên những tiếng "rắc rắc".

Bước chân hắn ta trầm ổn, đi về phía Trương Nhược Trần, cười nói: "Trương Nhược Trần, ngươi không phải muốn phế ta sao? Bây giờ ta đang đứng ngay trước mặt ngươi, ngươi tới phế ta đi?"

Những học viên vây quanh Trương Nhược Trần đều lui sang một bên, vẻ mặt như đang xem kịch vui.

Trương Nhược Trần liếc mắt nhìn Trương Thiếu Sơ, chỉ thấy Trương Thiếu Sơ đang nằm rạp trên mặt đất, cố gắng lắc đầu với hắn, ý bảo hắn nhịn nhục.

Nhịn nhục có lẽ còn có cơ hội sống sót, nếu không nhịn, hôm nay chắc chắn sẽ chết rất thảm.

Phong Tri Lâm lấy cớ báo thù cho đệ đệ, chính là không muốn để cho các vị trưởng lão học cung nhúng tay vào, muốn nhân cơ hội này, giết chết Trương Nhược Trần.

Trương Nhược Trần lắc đầu với Trương Thiếu Sơ, ánh mắt càng thêm kiên định, nhìn về phía Nhiếp Huyền, nói: "Nhiếp Huyền, ngươi cảm thấy ta nên phế hai tay hay là phế hai chân của ngươi?"

Nhiếp Huyền hừ lạnh một tiếng: "Tiểu tử, ngươi quá cuồng vọng!"

Hắn ta không nói nhảm với Trương Nhược Trần nữa, chân đạp một cái, lao ra ngoài, tốc độ đạt tới bốn mươi mét mỗi giây, nhanh như một cơn gió.

Ưu thế lớn nhất của võ giả Huyền Cực Cảnh trung cực vị chính là tốc độ vượt xa võ giả Huyền Cực Cảnh trung kỳ, trước khi đối phương kịp phản ứng đã có thể một chiêu kết liễu.

Nhưng Trương Nhược Trần không phải là võ giả Huyền Cực Cảnh trung kỳ bình thường. Về tốc độ, hắn không hề chậm hơn võ giả Huyền Cực Cảnh trung cực vị bao nhiêu.

Trong nháy mắt Nhiếp Huyền xông tới, Trương Nhược Trần đã đánh ra một chưởng phản kích, chân khí màu trắng ngọc lượn lờ giữa năm ngón tay, bộc phát ra một cỗ lực lượng cường đại.

"Ầm!"

Nhiếp Huyền và Trương Nhược Trần cứng đối cứng một chưởng, sắc mặt hơi đổi, chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng khổng lồ từ lòng bàn tay Trương Nhược Trần truyền vào cánh tay, chấn động đến mức cánh tay đau đớn như muốn gãy lìa.

Cảm thấy không ổn, Nhiếp Huyền lập tức lùi về phía sau, kéo dài khoảng cách với Trương Nhược Trần.

Cánh tay Nhiếp Huyền khẽ run rẩy trong tay áo, may mà vừa rồi kịp thời thu tay lại, nếu không kinh mạch trong cánh tay chắc chắn đã đứt đoạn.

"Chân khí thật bá đạo, ngươi tu luyện công pháp cấp bậc gì vậy?" Nhiếp Huyền hỏi.

Phong Tri Lâm và những học viên khác đương nhiên có thể nhìn ra, trong lần giao thủ vừa rồi, Nhiếp Huyền đã chịu thiệt thòi không nhỏ trong tay Trương Nhược Trần.

Bọn hắn đều biết rõ tu vi của Nhiếp Huyền, tuy rằng hắn ta mới vừa đột phá đến Huyền Cực Cảnh trung cực vị, nhưng tuyệt đối không phải là võ giả Huyền Cực Cảnh trung kỳ có thể chống lại.

Tên Cửu vương tử của Vân Vũ quận quốc kia lại mạnh như vậy!

Phong Tri Lâm chú ý tới quang hoa màu trắng ngọc lóe lên trong lòng bàn tay Trương Nhược Trần vừa rồi, trên mặt lộ ra nụ cười, thầm nghĩ: "Có chút ý tứ, xem ra công pháp hắn tu luyện thật sự không tầm thường, bằng không không có khả năng đánh lui Nhiếp Huyền."

Trương Nhược Trần nhìn chằm chằm Nhiếp Huyền, nói: "Ngươi cũng tiếp ta một chiêu thử xem!"

Nói xong, thân thể Trương Nhược Trần căng cứng như một cây cung đã được kéo căng, chân khí trong cơ thể vận chuyển với tốc độ cực nhanh, hai chân đồng thời đạp mạnh, lao về phía trước như một mũi tên rời cung.

Hắn điều động toàn bộ lực lượng của xương cốt và cơ bắp trong cơ thể, bộc phát ra lực lượng toàn thân, đánh ra một chưởng.

"Man Tượng Trì Địa!"

Nhiếp Huyền đã chịu một chút thiệt thòi khi giao thủ với Trương Nhược Trần, không dám khinh thường hắn nữa.

Ngay khi chưởng phong ập tới mặt, Nhiếp Huyền liền thi triển ra một loại võ kỹ Nhân cấp thượng phẩm, Kim Cương Toái Cốt Chỉ.

Nhiếp Huyền duỗi ngón giữa ra, chân khí trong cơ thể dồn hết vào ngón tay, trên ngón tay xuất hiện một tầng kim quang nhàn nhạt.

"Kim Cương Toái Cốt!"

Cánh tay Nhiếp Huyền như biến thành ảo ảnh, điểm một chỉ về phía lòng bàn tay Trương Nhược Trần.

"Ầm!"

Một chỉ và một chưởng va chạm, cả Nhiếp Huyền và Trương Nhược Trần đều cảm thấy khó chịu, đồng thời lùi lại một bước.

May mà Trương Nhược Trần đã tu luyện ra Ngọc Tịnh Chân Khí, cho nên mới có thể ngăn cản được Kim Cương Toái Cốt Chỉ của Nhiếp Huyền, nếu không một chỉ vừa rồi của Nhiếp Huyền đã có thể đâm thủng lòng bàn tay hắn.

Trương Nhược Trần vừa lùi một bước, lập tức lại xuất thủ, hai chân đạp mạnh, nhảy lên cao bảy tám mét, đánh ra một chưởng.

"Phi Long Tại Thiên!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play